QUAN THẦN

Khi Hạ Tưởng đến tòa nhà Thành ủy, cảnh tượng không hỗn loạn như trong tưởng tượng. Hơn ba trăm công nhân viên chức, đại đa số là những người già tóc đã bạc. Họ xếp thành hai hàng, bịt kín đầu vào và đầu ra tòa nhà Thành ủy.

Mười mấy người đứng đầu hàng đưa ra một khẩu hiệu: Phản đối liên hợp, Trả lại Thiên Cương cho chúng tôi!

Dương Kiếm và Từ Tử Kỳ, cùng với mấy Phó thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố, còn có Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Thiên Vũ, Trưởng ban Tuyên giáo Thường Hào đều ở hiện trường. Phó cục trưởng cục Công an thành phố Lịch Phi đang chỉ huy cảnh sát kéo một đường dây cảnh giới tại hiện trường. Rất nhiều cảnh sát xếp thành hàng nghiêm chỉnh, vây lấy 300 người bên trong.

Vừa thấy biểu hiện của trận thế và đội ngũ, ai cũng biết rằng chắc chắn có người ở phía sau bức màn làm chủ. Hơn nữa, nói không chừng, trong đội ngũ có người chủ quản. Hạ Tưởng liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong đám người già, có khoảng bảy tám người trẻ tuổi bên trong đó. Xử lý những chuyện như thế này hắn cũng sớm có kinh nghiệm rồi.

Tuy nhiên cái khó của sự việc lần này là toàn bộ những người gây nên đều là người già, chỉ có thể lấy lý đối lý, chứ không thể động thủ được. Người già lớn tuổi, hơi hơi động nhẹ đẩy nhẹ thôi là có thể gãy tay gãy chân rồi. Đến lúc đó thì sự việc càng chẳng hay ho.

Trong lòng Hạ Tưởng có một ngọn lửa giận dữ thiêu đốt, không biết là thiêu đốt hướng về Ngô Tài Dương hay là thiêu đốt hướng Tần Tài Lai. Gây chuyện thì gây chuyện đi, sao cứ phải để người già ra mặt. Chẳng may người già nào gặp sơ suất thì chẳng phải là tạo nghiệp chướng hay sao?

Dương Kiếm thấy Hạ Tưởng ra mặt liền ngắn gọn giới thiệu một chút tình hình.

Đại diện công nhân đưa ra hai yêu cầu. Thứ nhất là bọn họ đại diện cho hơn mười ngàn công nhân của Thiên Cương xin Ủy ban nhân dân thành phố yêu cầu chính phủ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không chấp nhận quy hoạch chỉnh hợp của Ủy ban nhân dân tỉnh. Thứ hai là muốn nói chuyện với Thị trưởng Hạ, yêu cầu nâng cao đãi ngộ cho nhân viên nghỉ hưu của Thiên Cương.

Dương Kiếm chẳng đáp ứng yêu cầu nào. Anh ta không làm chủ, cũng không dám làm chủ nên đợi Hạ Tưởng quyết định.

Hạ Tưởng vừa lộ diện thì bị không ít người nhận ra. Trong đám người một người hô lớn:

- Thị trưởng Hạ, phải làm chủ cho Thiên Cương của chúng tôi.

-Thị trưởng Hạ, đừng làm tội nhân của thành phố Thiên Trạch. Phải bảo vệ lợi ích của Thiên Cương.

-Thị trưởng Hạ, anh là Thị trưởng của Thiên Trạch, không phải là thị trưởng của tỉnh Yến. Anh không thể cũng cùng quan điểm như ở Tỉnh được.

-Thị trưởng Hạ, đừng làm kẻ bán đứng thành phố.

- Thị trưởng Hạ, đừng vì tiền đồ cá nhân mà không để ý đến lợi ích của hơn mười ngàn công nhân viên của Thiên Cương. Đừng để người ta chửi cho là tội nhân thiên cổ.

- Thị trưởng Hạ...

Nghe thấy người dân nói lời lẽ càng ngày càng không ra sao, Dương Kiếm liền chuẩn bị ngăn lại đám người nhưng Hạ Tưởng khoát tay chặn lại, lớn tiếng nói:

-Hỡi các bạn, tôi chính là Hạ Tưởng, là thị trưởng của các bạn. Lễ hội văn hóa du lịch, thành mới Bắc Kinh, công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, cơ sở sản xuất ngành thông tin điện tử, thành trì đồ dùng gia đình v.v trong vòng chưa đến nửa năm tôi nhậm chức thì đã có gần 10 dự án, thu hút vốn đầu tư 5 tỉ đồng. Các bạn nói xem tôi có điểm nào không quan tâm đến Thiên Trạch, không hướng về nhân dân Thiên Trạch? Còn kế hoạch liên hợp Thiên Cương cũng là đem đến hàng trăm lợi ích chứ không có hại gì cho Thiên Trạch cả. Đối với Thiên Cương mà nói thì lại càng là một việc kinh doanh có lời.

Hạ Tưởng vừa nói xong thì đám người đang xôn xao im lặng hơn rất nhiều. Sau đó lại liền bắt đầu có người ồn ào.

-Đừng có nói mạnh miệng lừa người. Cái gì gọi là có ích cho người Thiên Cương? Trong toàn bộ các xí nghiệp gang thép của tỉnh, tỉ lệ lợi nhuận của Thiên Cương là cao nhất, hiệu ích tốt nhất. Sau khi liên hợp tiền lương và tiền thưởng sẽ tính như thế nào? Chúng tôi không muốn chịu thiệt.

-Đừng coi chúng tôi là chày gỗ, Chúng tôi không ngốc đâu. Thị trưởng Hạ, anh cũng đừng ờ đó mà hùng biện. Chúng tôi không liên hợp. Chúng tôi không muốn bị Tần Cương nuốt mất. Dù anh có cổ động thế nào thì hơn mười ngàn cán bộ công nhân viên thề sống chết bảo vệ Thiên Cương.

-Uy lực Thiên Cương

-Phản đối liên hợp

Đám người lại bắt đầu hỗn loạn, người nọ đẩy người kia xông lên phía trước.

Lúc này, vừa lúc xe của đài truyền hình thành phố chạy tới. Còn có cả phóng viên nhật báo. Đài truyền hình thành phố tổng cộng điều đến mười hai máy quay do Kim Nhan Chiếu dẫn đầu. Nhật báo điều đến mười phóng viên do Lan Mẫn Mẫn dẫn đầu. Hai người họ đều đến trước mặt Thị trưởng Hạ, nghe sự chỉ huy của Thị trưởng Hạ.

Hai bông hoa của đài truyền hình thành phố và nhật báo lại một lần nữa cùng xuất hiện. Kim Nhan Chiếu mặc một chiếc váy dài màu bạc, đẹp như ánh bình minh. Tóc dài buộc cao trên đầu. Tóc đuôi ngựa càng khiến cho cô có vẻ thân thiện và gợi cảm. Lan Mẫn Mẫn mặc một chiếc áo phông và quần dài đến mắt cá chân, tóc ngắn. Cô đeo một cặp kính thời trang trông rất sành sỏi lại rất đáng yêu mê người.

Thường Hào nhìn thấy thế chạy đến bố trí công việc. Chờ sau khi anh ta nói xong, Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn đều đồng ý nhưng lại không hành động. Đều hướng ánh nhìn về phía Thị trưởng Hạ. Điều này khiến cho Thường Hào hơi có chút xấu hổ. Thị trưởng Hạ cũng chỉ đành ho một tiếng:

- Làm theo lời của Trưởng ban Thường đi. Phải chú ý hơn 300 người, mỗi người đều phải có một góc quay riêng, phải theo quy cách đã định. Ai có lời gì muốn nói thì phỏng vấn người đó. Không cần biết họ nói gì, cũng cần phải khách quan công bằng, phải đứng ở góc độ người ngoài cuộc để nhìn nhận vấn đề.

Kim Nhan Chiếu thản nhiên cười:

- Cách nói của Thị trưởng Hạ rất sâu xa. Vừa chợt nghe dường như là chúng ta đưa tin chân thực, nhưng nghĩ kỹ thì thực ra chỉ là yêu cầu chúng ta ghi hình hiện trường.

Lan Mẫn Mẫn miệng cười:

-Trong lòng cô Nhan Chiếu hiểu là được rồi. Nói ra thì chẳng có gì hay.

-Đúng, đúng. Mẫn Mẫn nói rất đúng. Điều cần là hiểu nhưng không nói. Tôi lớn từng này rồi cũng chưa từng đối với một vị Thị trưởng nào nói gì nghe nấy như thế. Thị trưởng Hạ, xong chuyện thì anh phải mời tôi ăn cơm mới được đấy nha.

-Cả tôi nữa nha. Bài phỏng vấn của tôi cũng rất quan trọng. Tòa soạn nhật báo cũng đã điều động năm phóng viên ảnh đến. Tôi phỏng vấn còn bọn họ phụ trách chụp ảnh. Thế nào lãnh đạo? Đội hình như vậy anh có hài lòng không?

Hạ Tưởng vẫn căng như dây đàn. Hai cô gái xinh đẹp khó tìm lại thoải mái tự nhiên như thế, không có một chút luống cuống căng thẳng nào. Hắn cũng bớt đi căng thẳng phần nào, cười ha hả nói:

- Nói hay lắm. Mời hai cô đi ăn chính là vinh dự của tôi. Tuy nhiên ăn cơm là chuyện nhỏ, bây giờ phải giải quyết chuyện lớn đã. Đi làm việc ngay thôi.

Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn cùng gật đầu. Âm thanh thật là dễ nghe. Hai cô gái quay người đi luôn, bắt đầu chỉ huy phóng viên phỏng vấn. Mỹ nữ chính là lực lượng sản xuất đầu tiên. Qủa nhiên không sai. Hai cô gái dẫn đoàn vào trong đám người. Bất kể là những người già đầu tóc bạc phơ hay là người trẻ tuổi, nhìn thấy mỹ nữ là sức đề kháng đã giảm xuống rất nhiều. Hơn nữa rất nhiều người không hiểu còn suy đoán rằng thực sự sẽ cho ý kiến phản đối của họ lên đài truyền hình và báo chí nên cứ nhao nhao đẩy lên phía trước, bao quanh lấy đám phóng viên.

Mồm năm miệng mười, thi nhau nói, giải phóng hết sự bất mãn trong lòng ra… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Đài truyền hình và tòa soạn báo tổng cộng điều hơn 20 phóng viên và máy quay. Huy động phóng viên quy mô lớn như vậy. Đừng nói là người bình thường ít khi nhìn thấy mà ngay cả Bùi Nhất Phong cũng là lần đầu tiên thấy. Ông ta nhìn thấy hiện trường loạn như vậy, có nguy cơ không kiểm soát được thì không khỏi lo lắng. Lại nghe thấy không ít người chửi nhà nước, ngay cả Bí thư và Thị trưởng cũng chửi. Phóng viên thì vẫn ở một bên quay và chụp ảnh. Điều này khiến ông ta không thể không nhăn mày.

- Thị trưởng Hạ, có được không đấy? Tôi cứ cảm thấy hơi nguy hiểm?

Bùi Nhất Phong lo lắng không phải không có lý, đừng nói Thị trưởng Hạ, mà sức khống chế của Bí thư Trần đối với đài truyền hình và toàn soạn nhật báo, cũng không thể khiến cho phóng viên 100 % nghe lời. Phóng viên thì cũng có cá tính riêng, coi việc đưa tin theo đúng sự thực là trách nhiệm của bản thân mình. Nhưng chẳng may có người không nghe theo sắp xếp mà lén đưa thông tin phỏng vấn tiết lộ ra ngoài, thì sự kiện quần thể này của Thiên Trạch không thể giấu diếm được nữa rồi.

Hạ Tưởng vẫn tự tin bình tĩnh:

- Lão Bùi, cứ yên tâm đi, chuyện hôm nay truyền thông tỉnh Yến không dám đưa tin. Ngay cả truyền thông Bắc Kinh cũng không dám đưa tin đâu.

Hắn không giải thích nguyên nhân gì cả, cũng không giải thích rõ với Bùi Nhất Phong, lại nói:

- Cho người nói với bọn họ hãy cử vài người đại biểu đến đây đám phán với tôi. Nói với họ rằng. Tất cả các chất vấn mà họ đưa ra thì Uỷ ban nhân dân thành phố đều sẽ có câu trả lời rõ ràng.

Bùi Nhất Phong trong lòng buồn bực. Nhưng lãnh đạo không giải thích thì anh ta cũng không nhiều lời được. Đành phải nghe theo.

Hạ Tưởng không giải thích đều có nguyên nhân của hắn. Điều hắn cược chính là việc đọ sức gián tiếp giữa Ngô Tài Dương và hắn. Dựa vào sự hiểu biết của hắn về Ngô Tài Dương, đối với việc xử lý chuyện lần này, bởi vì ngay lập tức đã hiểu ra rất nhiều mắt xích bên trong, đột nhiên lại có niềm tin vô cùng kiên định.

- Vân Phong, anh thay tôi nói với Bí thư Trần.

Hạ Tưởng gọi Bành Vân Phong đến. Bành Vân Phong đi tìm các báo khác. Tạm thời chưa phát hiện ra những bài viết có liên quan. Sau khi trở về đã báo cáo với Thị trưởng Hạ, ở lại hiện trường hỗ trợ. Hạ Tưởng vốn muốn gọi điện thoại. Đột nhiên lại cảm thấy Bành Vân Phong ra mặt trực tiếp thì vẫn hay hơn.

Bành Vân Phong sau khi nhận được chỉ thị của Thị trưởng Hạ thì đánh bạo liếc mắt nhìn Thị trưởng Hạ một cái, trong lòng vô cùng khó hiểu. Cách làm của Thị trưởng Hạ không phải là thêm dầu vào lửa sao? Nhưng thấy ánh mắt kiên định của Thị trưởng Hạ, anh ta chỉ biết rằng Thị trưởng Hạ đã hạ quyết tâm liền vội vàng chạy đến tòa nhà văn phòng.

Bởi vì có phóng viên tham gia, hiện trường tạm thời liền trở thành sự tác động lẫn nhau giữa phóng viên và công nhân viên chức. Hạ Tưởng liền triệu tập Trần Thiên Vũ, Dương Kiếm và Bùi Nhất Phong, Thường Hào, mời dự họp một hội nghị tại hiện trường, sẽ đưa ra ba điểm giải quyết ý kiến.

Thứ nhất tiến hành đàm phán với công nhân viên chức đại biểu, thỏa mãn tất cả các yêu cầu của họ.Thứ hai tập trung theo dõi phần tử quấy rối bên trong đội ngũ. Có bảy, tám tên nhân viên khả khi. Đợi thời cơ phù hợp thì mới có thể bắt được. Thứ ba, Tần Tài Lai miễn chức ngay lập tức.

Dương Kiếm hít vào một hơi dài. Vừa mới nghe Thị trưởng Hạ nói chuyện, anh ta còn tưởng rằng Thị trưởng Hạ cùng với đại biểu đàm phán là muốn thỏa hiệp, không ngờ tới là kế hoãn binh. Chẳng những muốn bắt người, còn muốn cắt chức của Tần Tài Lai nữa.

Không ngờ câu nói tiếp theo của Thị trưởng Hạ càng làm cho Dương Kiếm có thêm nhận thức mới về Thị trưởng Hạ.

-Thông báo với Lưu Nhất Cửu, điều tra Tần Tài Lai có vấn đề gì về kinh tế hay không?

Đừng nói Dương Kiếm trong lòng kinh ngạc. Ngay cả Bùi Nhất Phong cũng phải ngạc nhiên. Độc thật! Thị trưởng Hạ đúng là đủ độc, đủ dứt khoát. Trực tiếp đánh cho Tần Tài Lai đến không có khả năng gượng dậy được. Xem ra thực sự không thể đắc tội với Thị trưởng Hạ được. Nếu không, thật sự khi bị hắn nhắm trúng, thì như con rắn độc cắn người vậy, không chết cũng phải lột da.

Lưu Nhất Cửu điều tra án thì rất có bài bản. Tần Tài Lai nhậm chức cấp cao ở Thiên Cương bao nhiêu năm, nắm hết quyền hành, Thiên Cương lại là đơn vị hiệu quả và lợi ích tốt nhất của Thiên Trạch. Ông ta không có vấn đề kinh tế mới là lạ. Bùi Nhất Phong đều thấy tiết cho Tần Tài Lai. Đắc tội ai không đắc tội lại đi đắc tội Thị trưởng Hạ cơ chứ. Hơn nữa lại là do Lưu Nhất Cửu ra mặt điều tra, Tần Tài Lai về cơ bản là coi như xong rồi. Cũng đừng trách ai, chỉ trách làm bia đỡ đạn không tốt lành mà thôi.

Lập tức Bùi Nhất Phong lại nghĩ tới một điều. Thị trưởng Hạ ngay trước mặt mọi người trực tiếp dặn dò điều tra vấn đề kinh tế của Tần Tài Lai là một thủ đoạn rất cao tay. Điều mong muốn chính là giết gà dọa khỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi