QUAN THẦN

Chương Quốc Vĩ còn tưởng rằng Hạ Tưởng đầu óc hồ đồ, xuất chiêu lộn xộn, hiện giờ mới hiểu được, hoá ra thủ đoạn của Hạ Tưởng là âm thầm xuất chiêu, mượn cơ hội cắt đứt con đường tiền tài của Ngưu Lâm Quảng!

Nhưng câu hỏi vẫn là, một lần hành động không thể duy trì được bao lâu, Hạ Tưởng muốn chỉ là đánh Ngưu Lâm Quảng một chút thôi sao? Hắn không sợ rút dây động rừng sao?

Lại cẩn thận phân tích, liên tưởng đến thế cục ở tỉnh, Chương Quốc Vĩ cảm thấy y dường như nắm bắt được một chút gì đó, nhưng ý niệm trong đầu vừa lóe lên đã lại biến mất, cố nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được là có liên quan như thế nào, hoặc là nói, là Hạ Tưởng ở mượn cơ hội mưu đồ cái gì...

Y vô cùng ảo não mà lắc đầu, tiếc là đầu óc không thông, cái gì cũng không nghĩ ra được, thà rằng không nghĩ nữa.

Nhằm vào Tôn Tập Dân có thể bởi vì sự cố an toàn đặc biệt trọng đại của huyện An mà đã bị liên lụy, Chương Quốc Vĩ cũng phân tích thế cục, cuối cùng cho ra kết luận là, Chủ tịch tỉnh Tôn cùng lắm là bị cảnh cáo xử phạt trong nội bộ đảng, thậm chí chỉ xử phạt một Phó chủ tịch tỉnh cho xong việc, dù sao hậu trường của Chủ tịch tỉnh Tôn cứng rắn, mạnh mẽ, không thể vì thế mà bị đánh đổ.

Tuy nói là sự cố an toàn đặc biệt trọng đại, nhưng dù sao thời gian Tôn Tập Dân đến tỉnh Yến không lâu, không thể trực tiếp đem sự cố an toàn đặt lên đầu của ông ta. Chương Quốc Vĩ thậm chí còn nghĩ đường Sơn Thủy là quốc lộ do Hạ Tưởng trùng tu khi đang đương nhiệm, liệu có thể đảo ngược tình thế, lôi Hạ Tưởng vào hay không?

Nếu từ chính diện mà lợi dụng sự cố an toàn đặc biệt trọng đại để lôi Hạ Tưởng vào, rồi một mặt lợi dụng Ngưu Lâm Quảng để phân tán lực chú ý của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng trước sau đều có địch, tiến thêm một bước nữa, y sẽ lại lợi dụng cơ sở của y ở Tần Đường, phát động quận huyện hoặc toàn cục tạo ra một sự kiện, Hạ Tưởng sẽ sa lầy trong thập diện mai phục, trước sau không để ý, bốn bề đều có địch, sau đó sẽ phạm sai lầm.

Hạ Tưởng còn muốn lên cao tới Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy? Nằm mơ đi.

Điện thoại trên bàn làm việc của Chương Quốc Vĩ nối thông trực tiếp với Bắc Kinh, đột nhiên liền vang lên, khiến y đang trầm tư, trong lòng kinh hãi, từ tiềm thức thức hiện lên một ý niệm không tốt trong đầu, xảy ra việc lớn gì vậy?

Điện thoại nối trực tiếp với Bắc Kinh, không dễ vang lên, một khi đã vang, thì tất yếu có việc lớn.

Chương Quốc Vĩ vội vàng nghe điện thoại, mới nghe vài câu, sắc mặt đã biến đổi, chỉ liên tục gật đầu, một câu cũng nói không nên lời.

Buông điện thoại, sắc mặt y bỗng nhiên trắng bệch, mồ hôi lạnh bất giác chảy túa ra.

Từ Bắc Kinh truyền đến tin tức là, Tôn Tập Dân có khả năng bị Trung ương căn cứ vào "Quy định về truy cứu trách nhiệm hành chính về sự cố an toàn đặc biệt trọng đại của Quốc vụ viện" và các quy định khác có liên quan, miễn chức ngay tại chỗ!

Bởi vì Ngô Tài Dương đã nắm chặt sự việc này, đang tích cực thúc đẩy việc truy vấn trách nhiệm và bãi miễn Tôn Tập Dân.

Nhưng tin tức từ Bắc Kinh đồng thời còn lộ ra, trước mắt nhận định trách nhiệm đối với Tôn Tập Dân, tranh luận trên Trung ương còn rất nhiều, có nhân vật cấp quan trọng kiên quyết phản đối, nhưng cũng có nhân vật cấp quan trọng không tỏ thái độ, sự tình còn đang lơ lửng, lúc trên lúc dưới, vẫn đang đứng ở giữa lưng chừng.

Làm sao được? Chương Quốc Vĩ không ngờ sự tình lại dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như vậy, y vốn định lợi dụng thời cơ, kéo Hạ Tưởng xuống nước, để cho Hạ Tưởng vấy cả người nước bẩn, không nghĩ tới, phía Bắc Kinh đã có người đoạt trước một bước, bắt đầu bắt tay vào thanh toán Tôn Tập Dân.

Làm sao bây giờ?

Tôn Tập Dân là hậu trường lớn nhất của y tại tỉnh Yến, vừa mới xây dựng được quan hệ cơ bản, nếu chẳng may Tôn Tập Dân rớt đài, hàng trăm khổ cực hàng ngàn những nỗ lực của y trước kia sẽ phó mặc cho dòng nước cuốn trôi.

Không được, không thể ngồi chờ đợi.

Chương Quốc Vĩ lập tức cầm lấy điện thoại, gọi thẳng cho Ngưu Lâm Quảng:

- Lâm Quảng, buổi tối có thời gian không, cùng nói chuyện một lát?

- Thị trưởng Chương, tôi đến cơm cũng không nuốt nổi, làm sao còn có tâm tư mà ngồi nói chuyện? Hay là, ông chiêu đãi?

Ngưu Lâm Quảng nói chuyện với Chương Quốc Vĩ, luôn luôn không hề khách khí. Gã cậy có hậu trường, có thực lực, toàn bộ Tần Đường, thật đúng là không có nhân vật nào khiến gã đặc biệt chú ý vào mắt.

Chương Quốc Vĩ kỳ thật cũng không thích giọng điệu hò hét ngạo mạn của Ngưu Lâm Quảng, giữa y và Ngưu Lâm Quảng là quan hệ hợp tác, đặc biệt hiện tại, sau khi Hạ Tưởng nhậm chức, bởi vì lý do có chung kẻ thù, ngược lại có xu hướng càng lại gần hơn.

Thực ra với con người và suy xét về lâu dài của Chương Quốc Vĩ, y mới không muốn đến quá gần với Ngưu Lâm Quảng.

Đến quá gần, rất dễ dàng lưu lại vết nhơ trong chính trị, ảnh hưởng tới chính hình tượng chính trực của y.

Nhưng tình thế hiện tại quá khẩn cấp, tên đã trên cung, không thể không bắn. Hợp tác với Ngưu Lâm Quảng, chẳng qua chỉ là kế sách tạm thích ứng.

- Nói hay lắm, mời anh ăn cơm cũng không phải một việc nhỏ.

Chương Quốc Vĩ ra vẻ rộng lượng nói,

- Anh quyết định địa điểm, tôi quyết định thời gian.

Cuối cùng nhất trí giao hẹn, hơn bảy giờ, quán rượu Trần Gia Câu.

Hết giờ làm, lúc đi ra cổng chính Thành ủy, Chương Quốc Vĩ chú ý đến Hạ Tưởng và Lương Thu Duệ vừa nói vừa cười mà đi khỏi cổng, Từ Tử Kỳ tươi rói mà theo sau, giống như sắp thăng quan phát tài, không khỏi trong lòng âm thầm rủa một câu, vui sướng khi người gặp họa, chờ Chủ tịch tỉnh Tôn vượt qua được cửa này, sẽ đến lúc ngày vui của các người kết thúc!

Tới quán rượu Trần Gia Câu, Ngưu Lâm Quảng không ngờ vẫn chưa tới, Chương Quốc Vĩ trong lòng càng tức giận, hiện tại y còn chưa thất thế, sao ai cũng dám sĩ diện với y? Thật sự là đáng giận.

Đợi thêm hơn mười phút, Ngưu Lâm Quảng mới thong dong đến, không ngờ ngay một câu xin lỗi cũng không có, mới đến đã nói:

- Thị trưởng Chương, biết tôi vì sao còn muốn đến Trần Gia Câu không? Nơi này có mỹ nữ khiến tôi vướng bận.

Lần trước sau khi Ngưu Lâm Quảng gặp Hoa Nhài Bạc, nhớ mãi không quên, phái người đi nghe ngóng khắp nơi, rốt cục đã biết một chút tình huống của Hoa Nhài Bạc. Tên gọi, Trần Lê, quốc tịch, Mĩ, đến từ Bắc Kinh, thân phận thần bí, gốc gác phân tán, không biết, tin tức về các phương diện khác, cũng không tra ra được nhiều lắm.

Dường như là do người ta che dấu rất nhiều tin tức.

Ngưu Lâm Quảng cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ cần Trần Lê không phải là cháu gái ngoại của Bí thư Tỉnh ủy hay Chủ tịch tỉnh gì đó là được, tuy nói xem ra lai lịch cũng khá tốt, nhưng gã tin tưởng Trần Lê khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của gã.

Tuy nhiên sau lần gặp mặt trước, hành tung của Trần Lê bất định, rất khó tìm được. Hôm nay lại đến quán rượu Trần Gia Câu, Ngưu Lâm Quảng muốn thử xem có thể gặp lại được hay không.

Cũng xem như y gặp may, vừa vào cửa, liền thấy Trần Lê toàn thân mặc đồng phục của quản lý trưởng, đang chạy tới chạy ở trong đại sảnh, vóc dáng uyển chuyển xinh đẹp, bộ trang phục công sở vừa vặn làm tôn thêm vẻ thướt tha của cô, giữa những cử động, vô cùng quyến rũ hấp dẫn.

Ngay cả Hạ Tưởng hiện tại nhìn thấy, cũng không thể không cảm thán một tiếng, Hoa Nhài Bạc thật sự là một mỹ nhân hảo hạng, dù mặc bất kỳ y phục nào cũng đều có một hương vị khác.

Nhiều cô gái đều cho rằng y phục có thể mang lại sự xinh đẹp cho các cô, kỳ thật các cô đã sai, trước tiên phải là con người sáng láng, sau đó mới đến quần áo xinh đẹp.

Ngưu Lâm Quảng hai mắt tỏa ánh sáng, tham lam mà tràn đầy dục vọng.

Chương Quốc Vĩ thật sự không quen nhìn bộ dạng lẳng lơ của gã, kéo gã một phen:

- Lâm Quảng, trước tiên nói chuyện chính sự quan trọng hơn, phụ nữ, chẳng qua là tô điểm thôi.

- Thị trưởng Chương, tôi chưa đủ trình độ, đối với anh mà nói là tô điểm, với tôi mà nói là toàn bộ ý nghĩa của cuộc sống.

Ngưu Lâm Quảng cười đầy tà ý,

- Kiếm hết tiền của thiên hạ, ngủ hết mỹ nữ của thiên hạ, là hai nguyện vọng lớn của cả đời tôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Chương Quốc Vĩ không nói gì, chỉ cảm thấy một hồi cảm giác ghê tởm, sau đó cùng Ngưu Lâm Quảng vào trong phòng.

Sau khi ngồi xuống, Chương Quốc Vĩ cũng chẳng muốn khách sáo với Ngưu Lâm Quảng, chỉ nói đơn giản một chút về nói trong tỉnh, cùng hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra.

Vừa nói đến Hạ Tưởng, Ngưu Lâm Quảng liền nghiến răng nghiến lợi:

- Hạ Tưởng thật muốn làm cho tôi nóng nảy, tôi cùng lắm thì cá chết lưới rách với hắn, mẹ nó, ai sợ ai? Bang huynh đệ dưới tay tôi, tùy ý là có thể giết chết hắn. Sẽ tìm hai người cho vay nặng lãi đến gánh tội thay, ai có thể làm gì được tôi nào?

Chương Quốc Vĩ làm bộ không nghe thấy lời nói của Ngưu Lâm Quảng, bởi vì y không thể cùng ngồi một chỗ với Ngưu Lâm Quảng thảo luận đề tài sát hại một Bí thư Thành ủy, là sự kiện chính trị đủ để cho y vĩnh viễn không thể xoay người, liền vội chuyển hướng đề tài:

- Lâm Quảng, đừng nói lời độc địa, vô dụng thôi. Tôi có biện pháp này, anh có muốn nghe một chút hay không?

- Thị trưởng Chương có chỉ thị tinh thần gì, tôi xin rửa tai lắng nghe.

Ngưu Lâm Quảng thật ra cũng không ngốc, vừa rồi nói một câu độc địa, lập tức liền khôi phục lại vẻ bình thường, gã chẳng qua là đang cố làm ra vẻ trước mặt Chương Quốc Vĩ thôi.

- Sự cố an toàn trọng đại của huyện An, anh cũng đã nghe nói, anh có biết hay không, đường Sơn Thủy là do Hạ Tưởng xây dựng cải tạo lúc đang đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện tại huyện An. Nếu có người có thể tìm được đội thi công năm đó, tìm được bằng chứng chứng minh đường Sơn Thủy là công trình bã đậu, Lâm Quảng, mối nguy mà anh đang gặp phải hiện tại, sẽ được giải trừ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi