QUAN THẦN

Cho dù Thủ tướng có chú ý, không qua vài ba ngày, Tỉnh ủy cũng đừng nghĩ có ý kiến chính thức đưa ra, vốn Hạ Tưởng cũng không có quá để ý rốt cuộc Phó Tiên Phong cuối cùng sẽ bị xử phạt ra sao, bởi vì hắn bây giờ còn có công tác trọng yếu hơn phải làm. Mặc kệ Phó Tiên Phong xử phạt nặng hay nhẹ, đều chỉ là một điều kiện tiên quyết mà thôi, bởi vì hắn cũng rõ ràng Phó Tiên Phong không có khả năng bởi vậy mà bị miễn chức.

Nếu khiến Phó Tiên Phong thất bại ở thành phố Yến, thì phải có lợi thế lớn hơn nữa mới được.

Ngày hôm sau vừa đi làm, Hạ Tưởng liền lập tức mời họp hội nghị cán bộ trung cấp trở lên, thông báo ưu khuyết điểm trong công tác chống lũ, khen ngợi người tiên tiến, phê bình một số đảng viên cán bộ cá biệt gặp phải khó khăn liền lui về phía sau, sau đó tiến hành bố trí và phân công việc xây dựng lại sau lũ.

Sau cuộc họp, Hạ Tưởng vừa mới trở lại phòng làm việc, Hoàng Kiến Quân liền gõ cửa tiến vào, sắc mặt vui mừng:

- Lãnh đạo, có một tin vui bất ngờ.

Hạ Tưởng cười:

- Có chuyện tốt gì?

- Đêm qua, công an quận nhận được tài liệu tố cáo nặc danh, trong đó liệt kê chi tiết Tập đoàn Tứ Ngưu sử dụng chất phụ gia với thủ đoạn không hợp pháp, đó là cho thêm chất Melanine vào trong sữa để tăng cao hàm lượng protein khi kiểm tra. Tài liệu tố cáo rất chuyên nghiệp, liệt kê quy trình và nói rõ việc tăng thêm, hơn nữa còn có cách làm cụ thể, nhìn qua cũng biết là do người trong nội bộ Tứ Ngưu...

Hạ Tưởng lại không có vẻ vui mừng như Hoàng Kiến Quân dự đoán, hắn chỉ có thản nhiên mà "Ồ" lên một tiếng, cũng không có nhận tài liệu để xem, mà khoát tay rồi nói:

- Tạm thời không đề cập tới việc tài liệu tố cáo, nhiệm vụ chủ yếu của giai đoạn hiện nay là phụ trách vấn đề an toàn ở trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu. Nước lũ làm vỡ hết tường bao, có lẽ sẽ có phần tử không hợp pháp vào trang trại chăn nuôi tiến hành trộm cướp, lực lượng công an phải tăng mạnh lực lượng. Mặt khác, nước lũ cũng phá hủy không ít phương tiện, không biết có tài liệu cơ mật gì bị lũ lụt cuốn đi hay không? Còn nữa, bình thường trang trại chăn nuôi và phân xưởng sản xuất sữa bột không ở cùng chỗ, thật kỳ lạ khi ở trang trại chăn nuôi lại phát hiện sữa bột, chẳng lẽ Tập đoàn Tứ Ngưu sẽ không lo lắng sữa bột bị đánh cắp? Có rất nhiều vấn đề, đồng chí Kiến Quân, ông cần nhất là phải điều tra rõ ràng, công tác phải làm có rất nhiều đấy.

Thời gian Hoàng Kiến Quân theo Hạ Tưởng cũng không ngắn, ám chỉ của Hạ Tưởng sao ông có thể không hiểu được? Mặt ngoài cũng không nói gì tới vấn đề tài liệu tố cáo, trên thực tế, chính là bảo ông căn cứ vào tài liệu tố cáo, thẩm tra rõ ràng rất nhiều điểm nghi ngờ vừa rồi đã liệt kê.

Tài liệu bí mật có bị lũ lụt cuốn đi hay không cũng không gấp, tài liệu tố cáo trong tay ông là có thể trở thành từ trong lũ lụt nhặt được - tài liệu tố cáo xuất phát từ Đàm Quảng Hồng, Hoàng Kiến Quân trong lòng cũng biết rõ ràng —— nhưng Hạ Tưởng bảo ông đem tài liệu tố cáo là nhặt được từ trong nước, cũng không biết là dụng ý gì? Nhưng lãnh đạo không giải thích, ông tự nhiên không cần hỏi nhiều. Về phần sữa bột bị nước nhấn chìm, vừa lúc có thể trở thành chứng cớ, tùy ý lấy ra một phần, âm thầm đem đi xét nghiệm, lại đối chiếu theo tài liệu tố cáo, trong đó liệt kê là chuyện thật hay là giả, sẽ tra ra manh mối.

- Vâng, lãnh đạo, tôi đã nhớ kỹ.

Hoàng Kiến Quân cũng ghi hận trong lòng việc Tập đoàn Tứ Ngưu ỷ thế hiếp người, ông cho rằng Hạ Tưởng muốn mượn cơ hội trị Tập đoàn Tứ Ngưu một chút, tự nhiên rất nhiệt tình.

Hoàng Kiến Quân lại không biết rằng, sau khi dựa theo lời Hạ Tưởng đi điều tra trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, đã trở thành một mồi lửa châm ngòi cho sự kiện "Tứ Ngưu" chấn động một thời.

Hai ngày sau, quận Hạ Mã khôi phục trật tự hoàn toàn, sông Hạ Mã cũng tái hiện sức sống, hai bờ sông lại xây dựng rất sôi động, mọi người liền quên đi một cơn mưa lớn thiếu chút nữa quét sạch quận Hạ Mã.

Tống Triêu Độ đảm nhiệm tổ trưởng tổ xây dựng lại đập chứa nước Nam Sơn, điều động tinh binh mãnh tướng từ các nơi, toàn lực tập trung vào công tác sửa chữa. Rất nhiều người đều có thể chú ý tới là, mặc kệ là xây dựng lại đập chứa nước Nam Sơn, hay là các hạng mục công tác của quận Hạ Mã với trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, cùng với hội nghị và diễn thuyết của Thành ủy, đều rất ít nhìn thấy bóng dáng Phó Tiên Phong, cho dù ngẫu nhiên gặp Phó Tiên Phong, cũng không thấy gã đưa ra bất cứ chỉ thị trọng yếu hoặc là phát biểu diễn thuyết gì.

Tiền đồ chính trị của Thị trưởng Phó khó khăn... Đến hiện tại, mặc kệ là người có chí khí hay là người không có chí khí, mặc kệ là người trong quan trường, hay là người không chú ý chính trị, đều cảm thấy chỗ kỳ quái. Chính trị trong nước tuy rằng không trong suốt, nhưng cũng không phải không thể tìm ra, từ trên các mặt báo tin tức, là có thể nhìn ra manh mối.

Khi Thủ tướng lần đầu quản lý Quốc vụ viện, người khác rõ ràng hay không Hạ Tưởng không biết, nhưng trong lòng hắn hiểu được một điểm, rất nhiều cuộc thị sát và đi thăm của Thủ tướng, trên các truyền thông trọng đại trong nước, không phải không đưa tin, chỉ là hạn chế đưa tin, cũng từ mặt khác đã xác minh tin đồn Thủ Tướng căn cơ không vững chắc.

Bởi vậy Thủ tướng lần này tới tỉnh Yến thị sát công tác chống lũ cứu tế, cố ý mượn cơ hội chèn ép thế lực gia tộc, không phải không có ý gỡ lại một ván. Mấu chốt chính là muốn xem lập trường của Tỉnh ủy tỉnh Yến, là thiên hướng Thủ tướng, hay là lập trường gia tộc.

Tất cả, sẽ phải xem quyết định xử phạt đối với Phó Tiên Phong để nhìn ra kết quả cuối cùng. Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng sẽ không ngồi nhìn không màng tới, thời cơ tốt không thể bỏ qua, tục ngữ nói thừa dịp ngươi bệnh muốn lấy mạng ngươi, hắn không hề sợ hãi khi đối mặt sự nguy hiểm của bão lụt, lúc đối xử với đối thủ hắn cũng có một mặt lạnh lùng.

Nếu không phải Phó Tiên Phong có thế lực gia tộc để dựa vào, thì sự kiện đập chứa nước Nam Sơn, cũng đủ để gã gánh một xử phạt lớn, nhưng Hạ Tưởng cũng hiểu được một điểm, người có hậu trường và không có hậu trường, khi gặp phải xử phạt, sẽ là cách biệt một trời một vực.

Thật đúng đã để Hạ Tưởng không may mà đoán trúng rồi.

Hai ngày sau, Tỉnh ủy tỉnh Yến quyết định xử phạt Thị trưởng Phó Tiên Phong đã lãnh đạo bất lực đập chứa nước Nam Sơn là phê kỷ luật hành chính, hơn nữa còn xử lý nội bộ, không có thông báo toàn tỉnh. Thực ra thông báo hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, người trong quan trường rất chú ý ai sẽ bị xử phạt gì. Thông báo hay không chỉ khác nhau là có nhiều người ngoài cuộc biết hay không mà thôi.

Người ngoài cuộc biết hay không, đối với cán bộ mà nói có gì khác nhau, dù sao bọn họ cũng không cần sự giúp đỡ và lời truyền tụng của dân chúng.

Xử phạt phê kỷ luật hành chính nặng là không nhẹ không nặng, phù hợp dự đoán của Hạ Tưởng. Xử phạt 18 tháng, trong lúc xử phạt, không được thăng cấp và khen ngợi. Đối với cấp bậc hiện tại của Phó Tiên Phong mà nói, trong vài năm sẽ không có khả năng thăng cấp, cho dù như thế, xử phạt phê kỷ luật nặng vẫn là biểu lộ ý chí của Thủ tướng tại tỉnh Yến chiếm được sự thi hành nhất định, Diệp Thạch Sinh vẫn sử dụng lập trường hơi chút thiên hướng Thủ tướng.

Phải nói, chuyện này sẽ làm Thủ tướng có chút cảm thấy vừa lòng.

Sau khi quyết định xử phạt đến quận Hạ Mã, cũng không dẫn đến sự chấn động quá lớn. Bởi vì Tỉnh ủy kéo dài một thời gian - cũng không phải Tỉnh ủy cố ý kéo dài, mà là sau khi báo cáo, các mặt có liên quan của trung ương đè ép vài ngày, khẳng định là Phó gia đã hoạt động - vừa khéo khi làm cho tâm lý hiếu kỳ của mọi người hạ thấp đến mức thấp nhất thì công bố, cũng là có ý làm vậy.

Đương nhiên, quyết định xử phạt Phó Tiên Phong, vẫn khiến không ít người ở quận Hạ Mã trong lòng hoang mang. Rất rõ ràng, Lý Hàm trước kia quan hệ rất gần với Thị trưởng Phó, hiện tại cũng đã xa lánh với Thị trưởng Phó, hơn nữa nghe nói giữa hai người còn có mâu thuẫn. Lý Hàm cũng giọng điệu mềm mỏng thiết thực hơn rất nhiều, cũng không biết là được người nào chỉ điểm hoặc là tự hiểu được, mọi chuyện nghe theo Hạ Tưởng chỉ thị, trăm phần trăm phối hợp công tác với Hạ Tưởng.

Hơn nữa Hạ Tưởng vừa mới được Thủ tướng khích lệ, uy vọng của Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã không người nào có thể chạm vào, lại vì Lý Hàm cố ý duy trì thái độ thấp, còn có Hạ Tưởng khắp nơi được mọi người hoan nghênh và tôn kính, mặc kệ là cách cư xử cũng tốt, là trợ giúp cũng tốt, tóm lại Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã nổi bật số một, uy vọng rất thịnh, nghiễm nhiên thành người đệ nhất.

Hạ Tưởng ngay trong lòng cũng càng ngày càng có suy nghĩ rõ ràng, mặc kệ là ai ở phía sau màn sai khiến, mặc kệ có phải có người mời hắn thoái vị hay không, mặc kệ có phải xuất phát từ đại cục mà suy xét hay không, dù sao hắn ở quận Hạ Mã làm cũng không lâu nữa. Danh khí lớn, đối với người trong quan trường mà nói, không phải một chuyện tốt, mà là một loại gánh nặng tinh thần, là áp lực thêm vào.

Chỉ có điều sau khi hắn đi, nếu để Lý Hàm tiếp nhận chức vụ Bí thư, không phải là sự may mắn cho quận Hạ Mã. Lý Hàm giữ vững thành tựu đã có thừa, nhưng phát triển thì không đủ. Quận Hạ Mã bây giờ vẫn chưa đến thời điểm giữ vững thành tựu, cần phải mạnh bạo làm tới mà ngẩng đầu tiến lên phía trước. Nếu Lý Hàm chủ trì toàn diện công tác, quận Hạ Mã phát triển chưa chắc sẽ trì trệ không tiến, nhưng chí ít sẽ phát triển chậm lại rất nhiều.

Nhưng xem tình hình trước mắt, mặc kệ có phải Lý Hàm bị người chỉ điểm hay không, hoặc là chính gã nhìn ra điều gì, dù sao hiện tại biểu hiện của gã, ở trong mắt cấp trên chính là người thích hợp nhất tiếp nhận chức vụ của hắn!

Hạ Tưởng hơi nhíu mày, hắn dày công bảo vệ quận Hạ Mã, tới ngày hôm nay, tất cả đều đang đi vào quỹ đạo, không thể để sau khi Lý Hàm tiếp nhận, lại quay về con đường bảo thủ cũ... Nhưng, chọn ai tới tiếp nhận chức vụ của hắn mới là thích hợp nhất?

Thành phố Yến tháng 9, là lúc cây cối phát triển tươi tốt nhất, phóng tầm mắt mà nhìn, hai bờ sông Hạ Mã, cùng với toàn bộ quận Hạ Mã, tươi tốt xanh um, một phong cảnh phơi phới vươn lên. Bởi vì là quận mới, khá chú trọng xanh hoá, cho nên xanh hoá và sinh thái quận Hạ Mã là số một tại thành phố Yến. Đồng thời, một luồng khí thế xây dựng ngất trời, cũng là một điểm nóng. Tập đoàn Viễn Cảnh có công viên nước và tiểu khu Viên Lâm, Tập đoàn Đạt Tài thì có khu nhà ở sinh thái Vạn Mẫu, cùng với rất nhiều hạng mục du lịch, du thuyền, bến tàu, đều sau khi lũ lụt thì động thổ khởi công, tạo cho quận Hạ Mã cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh.

Quận Hạ Mã sau này hẳn là sẽ có triển vọng tốt, Hạ Tưởng hơi cảm khái, hắn thật không nỡ rời khỏi quận Hạ Mã, rời khỏi nơi mình đã làm tất cả để phát triển, nhưng tình thế cũng không để hắn tiếp tục lưu lại, tình hình chính trị trong nước xưa nay đã như vậy, hắn cũng vô lực chống cự.

Sau chuyến thị sát của Thủ tướng chấm dứt, ông cụ Ngô từ con đường nào đó biết được tin tức, có thể suy đoán ra hắn nhất định phải rời khỏi quận Hạ Mã, hơn nữa hiện tại tình thế cho thấy, hắn phải rời khỏi quận Hạ Mã, chỉ trong vòng ba tháng nữa.

Thời gian ba tháng, một là lưu lại một bước đệm, để quận Hạ Mã vững vàng quá độ. Hai là Tỉnh ủy và Thành ủy cũng muốn an bài một vị trí thích hợp cho hắn, không thể quá cao, lại không thể quá thấp, vừa không biểu hiện hắn là bị điều chuyển ngang mà hạ cấp, lại để hắn tính khả năng lên một bước không phải rất lớn, bởi vì thời gian hắn ở cấp bậc Phó giám đốc sở quá ngắn, một bước tiến lên cấp Giám đốc sở rất là miễn cưỡng, bởi vậy hướng đi của hắn cũng làm cho người ta rất đau đầu.

Vậy cứ để cho bọn họ đau đầu đi, Hạ Tưởng lắc đầu, một lần nữa trở về ghế ngồi. Trước khi rời đi, việc hắn phải làm còn có rất nhiều, ổn định thế cục quận Hạ Mã, làm quận Hạ Mã phát triển, đương nhiên có hai chuyện trọng yếu nhất, thứ nhất chính là việc Tứ Ngưu, thứ hai chính là ai tiếp nhận vị trí Bí thư Quận ủy.

Ai làm Bí thư Quận ủy, cần bàn bạc kỹ hơn, nhất thời vẫn không tốt để cho ra kết luận được. Nhưng vấn đề Tứ Ngưu, trong lòng Hạ Tưởng sớm đã có đối sách.

Hoàng Kiến Quân nhận được tài liệu tố cáo nặc danh, không cần nghĩ, chắc chắn là Đàm Quảng Hồng tạo ra. Phụ thân Đàm Quảng Hồng bất ngờ bị chết đuối, dưới sự thẹn quá thành giận của y, trút giân sang Phó Tiên Phong cũng đã ở trong suy đoán. Tuy rằng Đàm Quảng Hồng luôn ở trong kế hoạch của hắn, là một nước cờ mấu chốt, chỉ không nghĩ tới một trận mưa to, một lần bất ngờ, trước khi hắn còn chưa bắt đầu thực thi kế hoạch, Đàm Quảng Hồng lại chủ động đưa ra tài liệu cơ mật, coi như là một thu hoạch không ngờ.

Tuy nhiên Đàm Quảng Hồng cũng ít nhiều chủ động đưa lên tài liệu, nếu y bị kế hoạch của Hạ Tưởng thúc đẩy, bất đắc dĩ mới cung cấp chứng cớ, hắn sẽ trở thành vật hi sinh đầu tiên trong kế hoạch của Hạ Tưởng bị phá hủy, chẳng những sẽ thân bại danh liệt, hơn nữa còn có khả năng bị phán trọng hình. Nhưng hiện tại bởi vì phụ thân đã chết, lại có hành vi chủ động tố cáo, Hạ Tưởng cũng liền quyết định mở một góc lưới, cố sức giúp gã, có khả năng, gã chỉ bị Tập đoàn Tứ Ngưu khai trừ là được, nhận hình phạt hay không, có thể thích hợp chú ý một phần.

Chỉ có điều Hạ Tưởng trong lòng vẫn không quá yên tâm là, rốt cuộc có thể từ sự kiện Tứ Ngưu tạo ra uy lực lớn thế nào vẫn chưa biết được. Bởi vì nguyên nhân đời sau là đã chết vô số trẻ con, lòng dân căm giận sục sôi, mới dẫn đến Bí thư và Thị trưởng thành phố Yến song song xuống đài. Mà hiện tại, sữa bột có vấn đề được Tập đoàn Tứ Ngưu đưa ra thị trường tiêu thụ, có lẽ vẫn chưa tạo thành thương tổn, người trong nước từ trước đến nay chỉ nhìn sự thật đã rồi, không biết nhìn xa hiểu rộng, chỉ đơn thuần mà lấy sự kiện chất phụ gia để làm việc, có thể sinh ra hiệu quả đề thức tỉnh người dân hay không?

Liệu có phải thích hợp mà thêm vào một chút gì đó mới đúng hay không?

Buổi chiều hơn 3 giờ, bất ngờ Mai Thái Bình điện thoại tới. Giọng Mai Thái Bình vẫn lười nhác như cũ: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Hạ Tưởng, buổi chiều có thời gian không, cùng đi câu cá?

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chủ động mời một cán bộ cấp Phó giám đốc sở đi câu cá, nếu là người khác, khẳng định mừng rỡ, Hạ Tưởng lại không có cảm thấy có cái gì là niềm vui bất ngờ, hỏi lại:

- Trưởng ban Mai công việc bận rộn, mà vẫn mời tôi đi câu cá được, chắc chắn là có chuyện quan trọng?

- Cậu có thể hỏi ít hơn hai câu chứ?

Mai Thái Bình ở trước mặt Hạ Tưởng ít khi nào nghiêm túc, nên ông tức giận như thế vừa nghe đã biết là giả bộ,

- Ao cá Thập Lý Hươngg, 4 giờ, nếu không đi, tự gánh lấy hậu quả.

Nếu ai bị Trưởng ban Tổ chức cán bộ nói một câu "Tự gánh lấy hậu quả", chắc là cả cơm cũng ăn không vào, Hạ Tưởng cũng là bất đắc dĩ mà cười, lắc lắc đầu, sau đó hướng Triều Vĩ Cương nói rõ một chút, rồi lái xe đi thẳng đến Thập Lý Hương.

Thập Lý Hương ở phía tây nam nội thành, cách quận Hạ Mã hơn 20 km, nếu đi nhanh, nửa giờ là đến nơi. Còn đi chậm, chắc cũng phải mất một giờ. Hiện tại hơn 3 rồi, không có thời gian chậm trễ.

Cũng may lúc Hạ Tưởng chạy tới Thập Lý Hương, hiện tại là thời gian đi làm, người đi câu cá cũng không nhiều lắm, hắn vừa nhìn thì thấy cách đó không xa là Mai Thái Bình đang ngồi dưới một cái chòi câu.

Hạ Tưởng không ngờ Mai Thái Bình là một mình đến đây. Hắn còn tưởng rằng Mai Thái Bình tìm hắn, sẽ có cả người khác.

Hạ Tưởng đi vào bên cạnh Mai Thái Bình rồi ngồi xuống, cười ha hả:

- Trưởng ban Mai thả câu, người nguyện mắc câu. Tôi đã tới đây, mời Trưởng ban Mai chỉ thị.

- Chỉ thị cái gì mà chỉ thị, đừng giở giọng quan ở đây, nói tiếng người đi.

Mai Thái Bình lấy tay chỉ vào cái ghế gấp.

- Bên ngoài không có sô pha, ngồi ghế gấp là được rồi. Trước câu cá, ai câu lên con đầu tiên, sẽ có quyền lên tiếng.

Hạ Tưởng cười cười:

- Ngài cũng thật thanh thản, tôi không nhớ rõ ngài thích câu cá? Câu cá thi với tôi, thua rồi đừng có mà giận nhé.

Mai Thái Bình cười ha ha:

- Lúc tôi bằng tuổi cậu bây giờ, từng có một khoảng thời gian nhàn rỗi ở nhà, khi không có việc gì làm, mỗi ngày đến đập chứa nước ở ngoại ô phía tây thủ đô câu cá, từ người không biết câu biến thành cao thủ câu cá, xấp xỉ cũng mất hơn một năm.

Không ít quan lớn đều có lúc quá nhàn rỗi, cách mọi người giải sầu đều khác nhau, có người đọc sách, có người câu cá, có người học thư pháp, có người chơi cờ vây, thậm chí còn có người học xướng kinh kịch..v..v.., không phải một mà nhiều, mà Mai Thái Bình cũng từng có một khoảng thời gian không có việc gì làm, Hạ Tưởng suy nghĩ, chỉ sợ nguyên nhân là do ông quá phóng túng tạo nên.

Sau khi trận đấu câu cá bắt đầu, mới chỉ qua vài phút Hạ Tưởng đã câu được một cá lớn, còn Mai Thái Bình chưa thu hoạch được gì, liền cảm khái nói:

- Câu cá không chỉ có dựa vào thực lực, nhiều khi còn là dựa vào vận may. Được, hôm nay cậu rất may mắn, hiện tại có thể lên tiếng.

- Ông khiến tôi chạy thật xa tới nơi này câu cá, sẽ không phải chỉ muốn kho con cá tôi vừa câu được chứ?

Hạ Tưởng cầm con cá trong tay ném vào thùng nước – con cá này ít nhất cũng phải 1 cân, là loại cá chép thông thường.

- Đương nhiên không phải, cậu không phải không biết, tôi không thích ăn cá. Tôi câu cá, nhưng chưa bao giờ ăn.

Mai Thái Bình cũng không đợi Hạ Tưởng đồng ý, giơ tay thò vào trong thùng nước tóm con cá lên, giương lên rồi lại ném vào ao cá.

- Trong chính trị, chính là câu cá sau đó tái thả cá, và cá lớn đến trình độ nhất định, tái câu, tái thả. Có lẽ có khi người câu cá đột nhiên thay đổi chủ ý, liền có khả năng đem cá làm thịt kho hoặc là hấp, con cá này, đến cả vận mệnh sợ hãi lo lắng cũng không có nữa rồi...

Trong quan trường, kỳ thật mỗi người đều muốn làm người câu cá, không muốn làm con cá. Nhưng thực tế mỗi người lại đều là con cá, hơn nữa có khi còn không biết người câu cá ở phía sau đoạn dây là ai.

- Tôi hiện tại sắp phải bị câu lên bờ rồi.

Hạ Tưởng lắc đầu cười, lập tức lại đem cá câu được ném xuống nước, ngẩng đầu nhìn cả hồ câu bị ngăn thành bốn năm cái ao nhỏ riêng.

- Cũng không biết sẽ bị ném tới hồ nước của ai?

Hạ Tưởng so với tất cả mọi người có ưu thế lớn nhất ở chỗ, hắn quan hệ không tồi với Trưởng ban Tổ chức cán bộ của hai cấp tỉnh và thành phố, mặc kệ là điều động trong phạm vi thành phố Yến, hay là tỉnh Yến, hắn đều có thể biết trước tiên. Nhưng hắn chỉ là biết mà thôi, bởi vì lúc đã biết, cũng gần như là đã có quyết định, rất khó có thể sửa đổi.

Mai Thái Bình lắc đầu, ở trước mặt Hạ Tưởng ông không bao giờ giở giọng, nhất là ở nơi ngoài văn phòng:

- Hiện tại chưa có đầu mối, cậu rời khỏi quận Hạ Mã, Tỉnh ủy đã có nhận thức chung, mặc kệ là Diệp Thạch Sinh hay là Phạm Duệ Hằng, hừ, còn có Thôi Hướng và Hồ Tăng Chu, hẳn là đã thảo luận ngầm rồi. Nhưng cụ thể đi nơi nào, còn chưa có kết luận, phải nói, giữa mấy người còn có bất đồng không nhỏ...

- Vậy quan điểm của ông thế nào?

Hạ Tưởng biết rằng, nếu Mai Thái Bình chủ động nhắc tới vấn đề của hắn, có thể khẳng định một điểm là, Mai Thái Bình tuyệt đối có ý tưởng gì đó, chẳng lẽ ông có an bài việc mình được điều đi đâu?

Mai Thái Bình ha hả cười, không trả lời Hạ Tưởng, mà đưa tay nhìn đồng hồ, nhìn ra phía ngoài đường, tự nhủ nói một câu:

- Làm sao còn chưa đến? Chậm chạp quá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi