QUAN THẦN

Hoá ra là có mai phục, quả nhiên không phải chỉ một mình Mai Thái Bình, Hạ Tưởng bật cười khánh khách. Hắn cũng lười mở miệng để hỏi còn ai đến, bỗng nhiên lại cảm thấy cần câu nằng nặng, lại một con cá mắc câu.

Mai Thái Bình rất là ảo não:

- Sao lại thế? Vận may hôm nay của cậu quá tốt, cá đều chủ động chạy vào trong tay cậu…

Hạ Tưởng cười trừ, may mắn câu được cá thì có là gì, mấu chốt là tới địa phương nào nhậm chức có được vận may tốt mới hữu ích. Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được một hồi tiếng động cơ xe vang dội, ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc ô tô thận trọng mà đậu bên xe của hắn.

Người đến rồi, là ai đây…

Mai Thái Bình đứng dậy chào đón, Hạ Tưởng cũng theo sau đứng lên. Người được đích thân Mai Thái Bình nghênh đón, khẳng định lai lịch không nhỏ.

Xe mang biển số thủ đô, còn chưa đi đến trước, cửa xe mở ra, từ bên trong chạy ra một đứa bé miệng lô bô, cô bé mặc váy đỏ màu hồng, nhảy chân sáo mà tới trước mặt Hạ Tưởng, bỗng chốc bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng:

- Ba, con nhớ ba quá trời.

Hóa ra là Mai Đình.

Hạ Tưởng còn tưởng rằng là nhân vật nào kinh động để Mai Thái Bình tự mình nghênh đón, lại hóa ra là Mai Đình. Nếu Mai Đình xuất hiện, không cần phải nói, trong xe còn có Mai Hiểu Lâm.

Mai Hiểu Lâm mặc một chiếc váy xanh dương —— cô thích nhất là màu xanh dương, còn Lam Miệt thích màu xanh da trời, hai người đều yêu tha thiết màu xanh, tính tình lại khác xa nhau —— cô vẫn là tóc ngắn như cũ, so với trước kia, không mập không gầy, khuôn mặt không hao gầy cũng không đẫy đà, trong lúc ngẩn ngơ, dường như thời gian lưu chuyển, Hạ Tưởng bỗng nhớ tới khoảng thời gian năm đó hắn và Mai Hiểu Lâm cùng nhau công tác, dường như thời gian giông như chưa từng trôi qua, Mai Hiểu Lâm vẫn là Mai Hiểu Lâm năm đó, không đến không đi, vẫn đứng tại chỗ như cũ.

Chỉ có điều hắn cũng biết, thời gian qua đi không thể trở lại, giữa hắn và Mai Hiểu Lâm, bởi vì nguyên nhân có một sinh mệnh mới, thế nào cũng không thể quay về lại như xưa.

Hạ Tưởng cũng thật không ngờ chính là Mai Hiểu Lâm đến, hắn mỉm cười:

- Hoan nghênh trưởng phòng Mai đến thành phố Yến thị sát công tác, dưới lãnh đạo của Trưởng ban Mai, các ao cá lớn ở thành phố Yến có trạng thái phát triển rất tốt, triển vọng rộng lớn, rất nhiều cá đều trồi lên mặt nước, tỏ vẻ cảm tạ đối với công tác của Trưởng ban Mai…

"Xì" một tiếng, Mai Hiểu Lâm bị Hạ Tưởng chọc cười:

- Anh cũng là quan phụ mẫu một phương, nhân vật số một Quận ủy, vẫn còn ăn nói lung tung.

Mai Thái Bình đối với sự tương tác giữa Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm cảm thấy vui mừng, ha hả cười:

- Đừng đứng nói chuyện, đi, tiếp tục câu cá.

Cũng không biết Mai Thái Bình vì sao cứ muốn an bài một cuộc gặp mặt câu cá, Hạ Tưởng cười thầm, cũng không hỏi nhiều, hắn bồng Mai Đình, cùng Mai Thái Bình, Mai Hiểu Lâm quay lại bờ ao cá, sau khi ngồi xuống, Hạ Tưởng không câu cá nữa, mà là ôm lấy Mai Đình.

Mai Hiểu Lâm lần này đến đây, khẳng định có sự tình, hắn liền đợi Mai Hiểu Lâm mở miệng.

Quả nhiên, Mai Hiểu Lâm liếc mắt nhìn Mai Thái Bình một cái, thấy Mai Thái Bình hết sức chú tâm câu cá, một bộ dáng tự đắc vui thú, liền biết nhiệm vụ ông ta đến đây là hết, chuyện của cô cũng chỉ có thể do cô mở miệng mà thôi, liền chần chừ một lát, vẫn là đánh bạo nói:

- Hạ Tưởng, em phải cùng Bí thư Trịnh đến tỉnh Tương Giang rồi...

- Hử?

Hạ Tưởng hơi kinh ngạc, trong trí nhớ, Trịnh Thịnh đời sau phải tới tháng 9 sang năm mới đến tỉnh Tương Giang nhậm chức, xem ra thời gian và không gian có lệch lạc, Trịnh Thịnh phải nhậm chức sớm hơn.

Trịnh Thịnh ở Trung ương Đoàn cũng đã 10 năm, có thể nói cơ sở vững chắc, kinh nghiệm lý lịch dày dặn, đi tới tỉnh Tương Giang cũng không xem là đột ngột. Có lẽ có liên quan đến việc thế lực bốn đại gia tộc tiến thêm một bước lớn mạnh, hệ thống đoàn cũng đã gia tăng bố cục.

Mai Hiểu Lâm thành công giành được sự tín nhiệm của Trịnh Thịnh, theo ông ta tới Tương Giang, cũng là bước ra một bước đáng mừng, Hạ Tưởng sau khi hết kinh ngạc, liền cười tỏ vẻ chúc mừng.

- Bí thư Trịnh hẳn là Phó bí thư, Chủ tịch tỉnh, nếu cô qua đó, sẽ tiến vào văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh?

Số năm Mai Hiểu Lâm đảm nhiệm Cục trưởng không ít, kinh nghiệm lý lịch cũng đủ rồi, trên thực tế lý lịch kinh nghiệm của cô còn dày dạn hơn so với hắn, hiện tại thăng Phó giám đốc sở, cũng đến lúc rồi.

- Anh đoán chuẩn lắm.

Mai Hiểu Lâm vui vẻ mà mỉm cười, cô hiện tại so với trước kia vui vẻ hơn nhiều, bởi vì có được mục tiêu cuộc sống, một là nuôi Mai Đình cho tốt, hai là được làm chức quan tốt, làm quan lớn, cho nên cũng có tinh thần vươn lên,

- Nếu không có gì thay đổi, sẽ là Phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, rốt cục xem như rảo bước tiến lên Phó giám đốc sở, ngang hàng với anh.

Mai Hiểu Lâm lớn hơn Hạ Tưởng hai tuổi, nếu không phải bởi vì sinh Mai Đình làm chậm trễ con đường làm quan, hiện tại đã sớm là Phó thị trưởng thành phố trực thuộc tỉnh, nếu thuận lợi, có khả năng sẽ là Phó bí thư Thành ủy, hẳn là sớm hơn Hạ Tưởng một bước rảo bước tiến lên Phó giám đốc sở.

- Còn có một việc, muốn cùng anh thương lượng một chút.

Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên khẩn trương hẳn, hai tay bắt chéo với nhau, theo bản năng nhìn Mai Thái Bình.

Mai Thái Bình lại làm bộ không phát hiện, hai mắt chăm chú nhìn mặt nước, một bộ dạng vô cùng chuyên tâm.

Mai Hiểu Lâm cắn cắn môi, rốt cục lấy hết can đảm:

- Em hướng Bí thư Trịnh đề cử anh, Bí thư Trịnh đối với anh cảm thấy rất hứng thú, nhờ em nói với anh, nếu anh đồng ý tới tỉnh Tương Giang, ông ta sẽ phụ trách an bài vị trí Phó thị trưởng ủy viên thường vụ thành phố Tương cho anh.

Thành phố Tương thuộc tỉnh Tương Giang, không phải thành phố cấp phó tỉnh, Phó thị trưởng cũng là Phó giám đốc sở, treo mác ủy viên thường vụ, cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng tỉnh Tương Giang quá xa xôi, cách xa trung tâm chính trị thủ đô, đều không phải là mong muốn của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng hy vọng hoặc là hắn nhận định bước tiếp theo sẽ được sắp xếp đến các bộ và uỷ ban trung ương thủ đô nghiêm túc rèn luyện hai năm, bởi vì hiện tại vòng kinh tế thủ đô lớn đang lên chương trình, có cơ hội lớn không thể bỏ qua. Hơn nữa ở thủ đô có Dịch Hướng Sư, có Trần Phong, cái gọi là trong triều có người quen thì tiện làm quan, cũng tiện để trợ giúp cho nhau.

Đương nhiên hắn không phải người bảo thủ, đều không phải là cho rằng ngoại trừ tỉnh Yến và thủ đô, sẽ không thể làm quan nơi đất khách. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ ra khỏi phạm vi trong tỉnh Yến và thủ đô, đi tới phương xa, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ.

Mai Hiểu Lâm hướng Trịnh Thịnh đề cử hắn, có lẽ cũng có tư lợi ở bên trong, trong lòng Hạ Tưởng hiểu rõ. Cùng làm quan chung một chỗ, khó tránh khỏi sẽ thường xuyên ở cùng nhau, lại đều là chỗ thân tín của Trịnh Thịnh, càng không thể thiếu tiếp xúc cá nhân… Tâm tư của Mai Hiểu Lâm Hạ Tưởng tự không cần đoán, hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là thái độ của Trịnh Thịnh.

Mai Hiểu Lâm hướng Trịnh Thịnh đề cử hắn, Trịnh Thịnh lập tức đáp ứng cũng khá sảng khoái, hơn nữa còn để trống chỗ Phó thị trưởng ủy viên thường vụ. Tuy rằng nói là cùng cấp Phó giám đốc sở, một là khu trực thuộc của thành phố cấp phó tỉnh, một là Phó thị trưởng ủy viên thường vụ của thành phố trực thuộc tỉnh bình thường, hai vị trí cấp bậc không khác biệt gì mấy, nhưng một là thật sự chức vị chính, một là thật sự chức vị phó, người làm quan đều nguyện ý đảm nhiệm nhân vật số một, không muốn làm nhân vật số hai hoặc là trợ thủ.

Tuy nhiên thái độ Trịnh Thịnh cũng pha chút ý vị sâu xa, bởi vì ông ta có thể biết được mình, hiển nhiên cũng đã âm thầm quan sát qua những gì mình đã làm. Hơn nữa Mai Hiểu Lâm vừa thúc tiến, ông ta liền vui vẻ đáp ứng, còn tung ra cành ô-liu, biểu lộ hệ thống đoàn cũng có ý tiếp nhận mình.

Vấn đề là, hắn và hệ thống đoàn vẫn chưa có tiếp xúc gì, khiến cho hắn cảm thấy tò mò, cũng không biết thái độ Trịnh Thịnh là đại biểu cho chính ông ta, hay là người sau lưng ông ta.

Trịnh Thịnh đưa cho chức vụ cũng biểu lộ một điểm, là tính thăm dò, vừa có thành ý, cũng không phải toàn bộ thành ý. Nếu là toàn bộ thành ý, ít nhất cũng phải tung ra một vị trí Phó thị trưởng thường trực. Nếu là ứng phó, chỉ cần đưa ra một Phó thị trưởng bình thường là được. Nhưng lại đưa ra Phó thị trưởng ủy viên thường vụ, chính là sách lược có tiến có lùi.

Vừa có thành ý nhất định, vừa muốn dò xét phản ứng của mình, có chút thú vị. Có tiến có lùi, tiến, có thể lên đến Phó thị trưởng thường trực, rồi đến Thị trưởng. Lui, sau một nhiệm kỳ có thể để đó không dùng.

Có lẽ từ góc độ của Mai Hiểu Lâm suy xét, cô nguyện ý để hắn cùng cô tới tỉnh Tương Giang. Hạ Tưởng không phải là ngại tỉnh Tương Giang quá xa, mà là cảm thấy đột nhiên đứng nghiêng về phe hệ thống đoàn, có chút trở tay không kịp, hắn cũng tạm thời không có ý tưởng dựa dẫm vào hệ thống đoàn.

Bởi vì tiếp nhận lời mời của Trịnh Thịnh, thì tương đương với việc đứng vào đội ngũ… Hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt nhất để đứng vào hàng ngũ.

Thấy Mai Hiểu Lâm vẻ mặt khẩn trương chờ hắn trả lời, Hạ Tưởng liền oán giận mà liếc mắt nhìn Mai Thái Bình một cái. Với trí tuệ chính trị của Mai Thái Bình, hẳn là ông ta đoán được lập trường của mình, nhưng ông cố ý không nói cho Mai Hiểu Lâm biết, còn khiến Mai Hiểu Lâm đặc biệt từ thủ đô tới đây để thuyết phục mình, cũng là có ý cố ý trêu ghẹo.

Mai Thái Bình vẫn là giả bộ chuyên tâm câu cá, thái độ rất tập trung, dường như đang câu không phải là cá, mà là người. Quả thật là đang câu người, nói không chừng ở trong lòng ông ta, mình chính là một cá lớn, ông ta là bàn tay ở phía sau cán câu, mà Mai Hiểu Lâm và Mai Đình, chính là mồi câu.

Tuy nhiên Hạ Tưởng là một con cá lớn thông minh, hắn sẽ không dễ dàng mắc câu.

Hạ Tưởng cố ý lấy giọng điệu thoải mái nói:

- Tôi là người phương bắc, mắt thấy là mùa đông, chỉ sợ không thích ứng được mùa đông ẩm ướt và rét lạnh ở phía nam, đợi sang năm xuân về hoa nở sẽ tính tiếp.

Mai Hiểu Lâm dưới tình thế cấp bách, nghe không ra Hạ Tưởng trong lời nói có ý từ chối, cho rằng hắn thực sự sợ lạnh, vội nói:

- Không sao, mùa đông phía nam tuy rằng không có hệ thống sưởi, nhưng có máy điều hòa. Nếu anh chịu không nổi sự khô ráo của điều hòa, em tìm người đặc biệt làm cho anh một hệ thống sưởi tự chế, vậy chẳng phải là được sao?

Mai Thái Bình thật sự không chịu nổi, phất tay nói:

- Hiểu Lâm, bình thường con là một người khá thông minh, sao bây giờ lại hồ đồ như thế? Lời Hạ Tưởng không phải là thoái thác, là cự tuyệt. Cậu ta nói đây không phải là thời gian không đúng, mà là nói với con, chưa đúng thời cơ.

Mai Hiểu Lâm lập tức tỉnh ra, nao nao, lập tức vẻ mặt ửng đỏ. Cũng không biết là ửng đỏ hay là đỏ bừng, dù sao cô cũng kéo Mai Đình qua, không nói chuyện, xoay mặt qua một bên.

Hạ Tưởng cũng không khuyên cô cái gì, ha hả cười, giơ cần câu lên câu cá, lại bị Mai Thái Bình ngăn lại, Mai Thái Bình hơi bất mãn nói:

- Cậu có thể không cùng Hiểu Lâm tới tỉnh Tương Giang, nhưng nó đường xa mà đến, cậu thân là bạn cũ không tiếp đón, cũng không thể nào nói nổi.

Hạ Tưởng đành phải buông cần câu xuống:

- Rõ ràng là tới câu cá, lại thành tiếp đón người khác, Trưởng ban Mai, ngài tổ chức công tác thật sự là rất đúng chỗ.

Mai Thái Bình không để ý tới lời Hạ Tưởng đùa cợt, cười ha hả:

- Tôi câu cá, cậu tiếp đón, cũng vậy thôi.

Hạ Tưởng bế lấy Mai Đình, cùng Mai Hiểu Lâm tản bộ xung quanh ao cá. Không thể không nói Mai Thái Bình đã rất dày công sắp đặt, cảnh sắc xung quanh ao cá đúng là không tồi, xa xa là núi xanh và đồng hoang xanh tươi um tùm, chỗ không xa, còn có một rừng cây nhỏ mọc xum xuê. Mội tường xung quanh yên tĩnh và dễ chịu, ngoại trừ tiếng gió và tiếng chim tiếng côn trùng kêu vang, thì sự ồn ào náo động của thành phố toàn bộ không có, khiến cho tâm trạng con người hoàn toàn thoải mái.

- Gẩn đây sống tốt chứ?

Mai Hiểu Lâm không hề đề cập tới chuyện tới tỉnh Tương Giang, mà là nói đến cuộc sống.

- Cũng được, em cũng tốt chứ? Nguồn truyện: Truyện FULL

Hạ Tưởng một lòng toàn bộ chú tâm vào Mai Đình, dù sao hắn đã có hai con trai, đối với Mai Đình đặc biệt yêu thích. Từ Mai Đình nghĩ đến Tiếu Giai sắp sinh, Tiếu Giai có thể cũng sinh con gái, cũng khiến nội tâm hắn tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Hai trai hai gái, đời người vậy còn gì bằng.

Dự tính ngày sinh của Tiếu Giai chính là vào gần mấy ngày này, hắn không thể ở bên cạnh cô, cũng là đáng tiếc, tuy nhiên may mắn có Tùng Phong Nhi và Lý Thấm —— Nguyên Minh Lượng đã chật vật không chịu nổi mà rời khỏi quận Hạ Mã, sau khi Thương mại Trường Cơ sụp đổ, Lý Thấm lập tức có thêm thời gian rảnh rỗi, vừa lúc Tiếu Giai sắp sinh, cô liền chủ động quay về Bắc Kinh, cùng Tùng Phong Nhi đảm đương trọng trách chăm sóc Tiếu Giai.

- Em… cũng ổn.

Mai Hiểu Lâm muốn nói lại thôi, so với tính tùy hứng trước kia, cô hiện tại, bởi vì duyên cớ làm mẹ, trầm tĩnh và thành thục hơn rất nhiều, khi nói chuyện, thường xuyên biểu lộ phong cách bằng cách vuốt mái tóc, sau đó nhẹ nhàng nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Tưởng một cái.

Hoàn toàn khác với lòng ngay dạ thẳng trước kia, càng có thêm nhiều cử chỉ phụ nữ khiến người ta động lòng.

Cuộc đời phụ nữ sẽ có hai lần thay đổi trọng đại, một là khi lập gia đình, một là khi sinh con. Nếu phụ nữ không thể kịp lúc thích ứng hai lần biến chuyển trọng đại trong đời người, cũng rất dễ dàng trở thành bi kịch. Rất nhiều phụ nữ oán giận bị đàn ông vứt bỏ, bị con cái chán ghét, kỳ thật trong nhiều thời điểm, nên tự mình tìm hiểu nguyên nhân trong đó. Lập gia đình, chuyển biến ý nghĩa nhân vật, sẽ không giống như mình còn là con gái trong nhà tùy hứng mà lại ương ngạnh trước kia, phải dũng cảm mà khơi mào gánh nặng cuộc sống.

Khi làm mẹ, thì ý nghĩa là cô phải phụ trách đối với một sinh mệnh mới, không thể xem mình như là cô gái được chiều chuộng có thể ỷ lại cha mẹ ỷ lại chồng, cha mẹ sẽ già đi, mà chồng cũng có khả năng rời xa cô, trở thành chồng người khác, chỉ có phụ nữ tự mình cố gắng tự lập, mới có khả năng nắm chắc mỗi một lần hạnh phúc của cuộc sống.

Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm nói chuyện, có một câu không một câu, lại có một loại cảm giác ấm áp dào dạt và thoải mái. Chuyển biến của Mai Hiểu Lâm khiến hắn cảm thấy vui mừng, tuy rằng nói Mai Hiểu Lâm chưa chắc thật sự như phụ nữ lõi đời mà thế tục trong quan trường, nhưng cô hiện tại ít nhất cho người ta có cảm giác trầm ổn, tin cậy, mà không phải tính cách như trước kia thích đâm chọc người khác, đã nói lên con đường quan trường về sau của cô, sẽ càng đi càng rộng.

Trên quan trường, không cần nhất là người khác loại, cái cần chính là không đua chen, cần chính là dung nhập. Một người dù cho có năng lực, lại có trình độ, cũng không thể mạnh đến mức thay đổi chế độ và quy tắc, bởi vậy, chỉ có nắm giữ quy tắc, đủ điểm trong quy tắc đạt tới cảnh giới tự tại, mới có thể ở trong quan trường thuận buồm xuôi gió.

Mai Hiểu Lâm đã bước đầu có đầy đủ tiềm chất của một cán bộ nên có, hơn nữa cô xuất thân gia tộc, tiền đồ không hạn chế.

Khi trở về, Mai Thái Bình tổng cộng câu được ba con cá nhỏ, cũng được nửa cân nặng, ông vô cùng ảo não:

- Về sau không cùng cậu câu cá nữa, vận may của tôi đều bị cậu lấy hết.

Buổi tối, Hạ Tưởng mời Mai Thái Bình và Mai Hiểu Lâm ăn cơm. Trong bữa cơm, lại nói tới sự tình Trịnh Thịnh tới tỉnh Tương Giang nhậm chức, trong thời gian gần sẽ đi. Mai Hiểu Lâm lần này đến thành phố Yến, cũng là với ý trước khi đi gặp lại Hạ Tưởng một lần, về sau núi cao đường xa, nếu muốn gặp lại, cũng khó.

Sau khi ăn xong, Hạ Tưởng vốn muốn ở cùng Mai Đình một lát, lại nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong. Ngay trước mặt Mai Thái Bình, hắn không tiện nói nhiều với Khâu Tự Phong, sau khi cúp máy, cáo từ mà đi.

Trước khi đi, Mai Thái Bình dặn dò Hạ Tưởng:

- Nếu bước tiếp theo cậu muốn đi thủ đô, nói cho tôi biết sớm, nếu không, tôi sẽ cho cậu biết tay.

Hạ Tưởng liền cười:

- Được, không thành vấn đề. Trưởng ban Mai đã nói trước, dám không nghe sao. Tuy nhiên, tôi cũng có một việc phải làm phiền ngài.

Mai Thái Bình đoán được đại khái:

- Là sự tình ai tiếp nhận chức vụ Bí thư quận ủy quận Hạ Mã? Cậu tìm Khâu Tự Phong thì được rồi, đâu tới lượt tôi xen vào việc của người khác.

Hạ Tưởng đương nhiên biết quyền bổ nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã là ở Thành ủy, hắn là muốn cố ý nhắc nhở Mai Thái Bình một câu:

- Nếu Bí thư Diệp muốn an bài Lý Hàm, hy vọng ngài đến lúc đó có thể khuyên Bí thư Diệp một chút.

Mai Thái Bình khẽ gật đầu:

- Biết cậu lo lắng cho sự phát triển về sau của quận Hạ Mã... Đến lúc đó xem tình hình rồi tính.

Có Mai Thái Bình cam đoan, Hạ Tưởng ít nhiều yên tâm một chút.

Trên đường trở về, lại gọi điện thoại cho Khâu Tự Phong:

- Trưởng ban Khâu, có tinh thần chỉ thị gì cần truyền đạt?

- Bớt gọi tôi là Trưởng ban Khâu chút đi, tôi nghe tới sợ rồi.

Khâu Tự Phong cười mắng:

- Tôi hiện tại sợ cậu rồi, cảm thấy cậu đối với ai càng khách khí, thì sẽ càng thờ ơ người đó, sau đó thì người đó lại càng xui xẻo.

- Có ý gì, nói tôi là sao chổi hả?

Hạ Tưởng cũng tức mà cười:

- Vừa rồi tôi ở cùng Trưởng ban Mai ăn cơm, sợ ông ta nghe được là điện thoại của anh thì sẽ nói nhiều, cho nên tắt máy không nghe.

- Không cần giải thích, tôi hiểu

Khâu Tự Phong cười ha hả,

- Tôi còn tưởng rằng cậu đang cùng Mai Hiểu Lâm ôn lại chuyện xưa, còn đang hối hận đã quấy rầy chuyện tốt của cậu…

- …

Hạ Tưởng không nói gì, hắn quen biết hai vị Trưởng ban Tổ chức cán bộ nắm quyền lớn trong tay, một ở trước mặt hắn không định hình, một thì lại không đứng đắn, rồi nghĩ tới bọn họ ở trước mặt cán bộ khác lại trưng cái bộ dáng vòi vọi trên cao, thật sự là không nhịn nổi cười,

- Nói chính sự, nói chính sự.

- Bước tiếp theo đi thủ đô?

Khâu Tự Phong nói chính sự thì lập tức chuyển tới mặt chính sự,

- Thể diện cậu cũng không nhỏ, ông cụ đích thân nói với tôi —— Hạ Tưởng nên chuyển vị trí, để hắn đến thủ đô thì tốt, chỉ cần là trong phạm vi thế lực của Khâu gia, Phó vụ trưởng tùy hắn chọn, nếu là Vụ trưởng, khụ khụ, phỏng chừng hắn cũng không dám nhắc tới…

Được, mấy ông cụ mỗi người đều là gừng càng già càng cay, thấy được cơ hội, đều ra tay cướp đoạt hắn.

Khâu Tự Phong bắt chước ông cụ Khâu nói chuyện đúng là giống như đúc, Hạ Tưởng thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt ông cụ Khâu. Điều kiện của ông cụ Khâu cũng rất có ý tứ, hơn nữa còn có thể nói ra lời hắn không dám mở miệng đòi làm Vụ trưởng, cũng coi như nhìn được rất triệt để.

Hạ Tưởng trong giai đoạn hiện nay, thật không dám nghĩ xa tới mức một bước tiến vào Giám đốc sở. Với tư cách của hắn lên tới Giám đốc sở, vẫn còn kém một chút trình độ. Nhưng với chính tích của hắn, cũng miễn cưỡng phù hợp điều kiện đề bạt đặc biệt, nhưng có một điểm, với độ tuổi của hắn bây giờ, còn chưa đến 30 mà lại thăng Giám đốc sở, quả thật khó cho kẻ dưới phục tùng.

Hạ Tưởng không có lòng tham, mặc kệ là Giám đốc sở hay là Phó giám đốc sở, hắn đều không có ý kiến quá lớn, chỉ có điều không nghĩ tới chính là, ông cụ Khâu cùng hắn không quen thân mấy, đối với hắn cũng có vài phần hiểu biết, liền khiến hắn có chút kinh ngạc.

Tuy nhiên đối với sự lôi kéo của Khâu gia, Hạ Tưởng biết rằng chỉ có thể khéo léo từ chối, so với Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong tuy rằng cũng coi như hiểu biết về hắn, nhưng lại không hiểu biết sâu như Mai Thái Bình, nếu không, Mai Thái Bình đã sớm hướng hắn đề ra điều kiện rồi.

Hắn cũng không phải là lo lắng nhận lời mời Khâu gia thì sẽ đắc tội Ngô gia, mà là cùng Khâu gia tiếp cận quá gần, không phù hợp nguyên tắc của hắn.

- Thay tôi cảm ơn lòng tốt của ông cụ, tuy nhiên tôi vẫn muốn nghe thêm ý kiến của Thành ủy và Tỉnh ủy.

Hạ Tưởng trước thì uyển chuyển nói, theo sau lại nói kiểu nữa đùa giỡn,

- Tôi là sợ chị của ông rồi, tôi phải cách xa cô ta một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi