QUAN THUẬT

- Cái gì? Bị người của Bộ an ninh quốc gia bắt, sao có thể?

Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh Trịnh Thiên Đào nghe được tin này, thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên. Lão già này cũng đã 50 rồi, nhưng động tác không hề chậm.

- Tuyệt đối là thật sự, vừa rồi Lý Đông cùng Đinh Đại Thắng đi bắt người, đứng gác ngoài cửa, cho nên không trực tiếp vào trong nhà.

Sau đó có nhìn thấy mấy người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, mặc áo cổ cồn kiểu Tôn Trung Sơn bước vào Hồng Diệp Bảo. Không lâu sau thấy Thái Cường của cục công an thành phố dẫn người lẻn đi trước.

Vừa hay Lý Đông có quen một người bên cục công an, vội vàng kéo sang hỏi chuyện, mới biết là mấy người kia đã bị Cục phản gián điệp là bộ An ninh Quốc gia phái tới bắt.

Diệp Phàm chủ nhân của Hồng Diệp Bảo nói là mất kết quả nghiên cứu khoa học cơ mật quan trọng. Vừa lúc Thượng tá Đinh đến điều tra Hồng Diệp Bảo, việc này, cứ thế mà quẳng xuống.

Một gã thượng tá mặt béo tròn sắc mặt khó coi nói.

- Hừ, giở trò với tôi à, anh còn non lắm.

Trịnh Thiên Đào nháy mắt đã hiểu, hừ lạnh một tiếng.

- Chẳng lẽ thực sự là giở trò, Diệp Phàm này, lá gan cũng quá lớn. Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này phản chế hắn. Đưa thằng nhãi này ta tòa án quân sự. Không phải chỉ là một Bí thư thành ủy dưới địa phương sao? Dám giở trò với tướng quân à, tôi nhỏ vào!

Tên thượng tá mặt béo vẻ mặt giận dữ, nói.

- Việc này quả thực không đơn giản như vậy, thằng nhãi này dám làm lộ liễu như vậy, chẳng lẽ có chỗ dựa vào?

Trịnh Thiên Đào thoáng suy nghĩ, châm điếu thuốc để bình tĩnh lại.

- Nghe nói người này trước khi đến Thành phố Đồng Lĩnh có làm ở Văn phòng trung ương, còn là Chủ nhiệm phòng đốc tra. Ngoài ra còn kiêm Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường.

Thượng tá sắc mặt trở nên ngưng trọng, nghĩ lại mấy câu lúc nãy thấy mình cũng hơi quá ngông cuồng.

Tục nghữ nói chưa được ba phần không dám lên Lương Sơn, Diệp Phàm dám làm như vậy chắc chắn hắn có lý do. Dù người ta không làm được gì Trịnh Thiên Đào, nhưng nếu chỉnh một thượng tá nhỏ như mình thì vẫn có cách.

- Vậy thì sao chứ? Vậy đâu có nghĩa là hắn muốn làm gì thì làm. Bao che tội phạm không nói, rõ ràng còn giở tiểu xảo hãm hại người khác. Bắc Kinh này là thiên hạ của Đảng, không phải là nơi để cho Diệp Phàm hắn 1 tay che trời. Việc này, tuyệt đối không để yên.

Trịnh Thiên Đào hừ một tiếng, ngón tay gõ gõ bàn.

Ngẫm nghĩ một chút bèn gọi điện thoại cho Trương Khiếu Vân người bạn tốt bên Bộ An ninh quốc gia, nói:

- Cục trưởng Trương, gần đây khỏe chứ?

- Vẫn vậy thôi.

Trương Khiếu Vân cười nói,

- Chỉ có lão Trịnh anh là thoải mái vung tay, dưới trướng có cả trăm ngàn hùng binh, uy phong biết mấy. Đâu có như chúng tôi, bình thường nhìn thấy chả có việc gì, nhưng kỳ thực khi nào cũng bận rộn.

- Chúng tôi ấy à, ra vẻ uy phong vậy chứ cũng có đáng gì đâu.

Trịnh Thiên Đào thở dài.

- Sao lại nói vậy, lão Trịnh, anh đừng có giở trò với tôi.

Trương Khiếu Vân cười nói.

- Nói gì thế, anh nhìn xem, tôi là một tướng quân, trong quân đội coi như cũng có chút phân lượng. Kết quả thế nào, phái người đi bắt giữ tội phạm đánh tàn phế quân nhân. Cuối cùng người của mình lại bị người ta bắt.

Trịnh Thiên Đào nói.

- Có chuyện này sao. Ai mà dám động đến lính của lão Trịnh chứ, không phải tự đi kiếm phiền phức à?

Trương Khiếu Vân giật mình, biết Trịnh Thiên Đào tìm mình chắc chắn có chuyện rồi. Việc này khiến Trịnh Thiên Đào bất bình, ắt hẳn là tương đối khó giải quyết.

- Người ta ra tay rồi, hơn nữa, còn là người của Bộ An ninh quốc gia các anh. Haizz... Bộ An ninh quốc gia các anh uy phong quá, quân nhân nhỏ như chúng tôi không thể trêu vào.

Trịnh Thiên Đào có chút oán giận nói.

- Là các đồng chí của Bộ an ninh quốc gia làm, sao có thể thế được, lão Trịnh, anh kể lại tôi nghe xem nào.

Trương Khiếu Vân quả nhiên có chút giật mình, khẩn trương thúc giục hỏi.

- Mấy hôm trước ở đại học Yến Kinh xảy ra việc...

Trịnh Thiên Đào kể lại mọi chuyện, rồi nói tiếp:

- Việc này người làm bên Kỷ luật của Bộ an ninh quốc gia như anh nên quản chứ.

Trương Khiếu Vân là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật bộ An ninh quốc gia, cấp bậc Giám đốc sở. Ủy ban kỷ luật đối với cán bộ nào cũng có lực uy hiếp tương đối lớn.

Nhân viên An ninh quốc gia khoác tấm khăn che mặt huyền bí ra ngoài có thể dù dọa đồng chí ngành khác, nhưng không hù nổi Phó bí thư Kỷ luật nội bộ Trương Khiếu Vân, ngược lại, còn có chút sợ ông ta.

- Cái tên Diệp Phàm kia anh điều tra rõ chưa?

Trương Khiếu Vân chưa trả lời đồng ý hay không, dù là bạn học cũ, nhưng lão cũng phải suy nghĩ được mất đã.

Không cách nào khác, làm cái gì cũng phải suy nghĩ đến phương diện này. Bằng không, mạo muội ra tay, đá trúng cục sắt cứng mất.

- Trước khi đi Thành phố Đồng Lĩnh đã từng là Chủ nhiệm Phòng Đốc tra văn phòng trung ương.

Trịnh Thiên Đào hừ nói.

- Ờ...

Trương Khiếu Vân từ một tiếng, nói là có điện thoại gọi đến bảo Trịnh Thiên Đào chờ một chút để ông nghe máy.

Kỳ thực, Trịnh Thiên Đào biết, ông bạn cũ này đang đích thân đi điều tra Diệp Phàm rồi. Đối với ngành An ninh quốc gia mà nói, cán bộ bình thường họ đều có đủ thông tin. Chỉ cần mở máy tính nhập mật mã là biết được ngay.

Không lâu sau, Trương Khiếu Vân gọi điện tới nói:

- Chuyện này tôi mới hỏi Tống Định Phi bên cục phản gián điệp. Quả thực là có chuyện này, nói là Sở trưởng Diệp của Hồng Diệp Bảo báo án lên An ninh quốc gia. Họ chỉ chấp hành nhiệm vụ. Đến giò, đám người Đinh Đại Thắng đã được đưa về bộ phận thẩm vấn để điều tra. Đương nhiên, tình hình điều tra cụ thể như thế nào tôi cũng không tiện hỏi. Anh cũng biết, chúng tôi có kỷ luật riêng.

- Cái này tôi cũng hiểu, các anh có kỷ luật, tôi cũng không làm khó anh nữa. Nhưng, lão Trương, việc này, rõ ràng Diệp Phàm giở trò hãm hại Đinh Đại Thắng.

Chuyện này rõ ràng như thế lẽ nào anh không thấy được. Còn thẩm vấn, thẩm vấn cái rắm! Huống chi, chuyện của quân nhân hẳn phải do bộ phận quân đội đích thân điều tra giải quyết. Các anh nhúng tay vào, có phải là hơi quá quyền hạn không?

Trịnh Thiên Đào không kìm được, phát ngôn những câu thô tục.

Lão hiểu, Trương Khiếu Vân đồng ý để lộ nhiều tin tức như vậy, chứng tỏ ông ta đã điều tra về Diệp Phàm. Biết Diệp Phàm không có bối cảnh gì, là nhân vật có thể gõ được.

Khoảng thời gian trước, Tổ đặc nhiệm A đã chỉnh sửa lại thân phận của Diệp Phàm. Người ngoài chỉ có thể điều tra được thân phận bình thường của Diệp Phàm thôi.

Chỉ là một kẻ làm công ăn lương, là một cán bộ Đảng viên bình thường lăn lộn trên chốn quan trường chính phủ.

Còn tất thảy những gì liên quan đến quân đội của Diệp Phàm được bảo lưu ở phòng tư liệu mật của Tổ đặc nhiệm A. Chắc hẳn chỉ có đồng chí Cung Khai Hà có quyền điều tra.

Trương Khiếu Vân tuy nói ở Bộ an ninh quốc gia có chút phân lượng, nhưng, không có quyền điều tra được tư liệu mật này. Dĩ nhiên, điều tra xong Trương Khiếu Vân cảm thấy yên tâm.

Cho nên, quyết định ra tay giúp đỡ ông bạn cũ một phen. Bằng không, đứng trước lợi ích, thì bạn bè gì cũng chẳng đáng tin cả.

Muốn giúp anh, đầu tiên phải xem xem việc này có ảnh hưởng gì đến tôi không cái đã. Không thể nào mạo hiểm tổn hại bản thân mình tương trợ cho bạn bè được.

- Lão Trịnh này, Diệp Phàm 80% là giở trò. Tuy niên quan trọng là hiện nay chúng ta thiếu chứng cứ. Không có chứng cứ thì tất cả đều là nói suông. Muốn thả đám Đinh Đại Thắng ra, phải tìm ra chứng cứ có thể chứng minh Diệp Phàm nói dối. Hơn nữa, dựa vào đó chúng ta còn có thể quay giáo đâm lại một kích. Khiến tên này không chịu nổi.

Giọng Trương Khiếu Vân trở nên lạnh lẽo.

- Không phải 80% mà là 100%. Tuy nhiên, muốn có chứng cứ cũng hơi khó.

Lúc đó đúng là đám Đinh Đại Thắng đã lục soát nhà người ta. Cái này, không phải chỉ dựa vào lời của Diệp Phàm sao, hắn nói đông thì là đông, hắn nói tây sẽ là tây.

Mẹ kiếp, thằng nhãi này đúng là ăn tim gan mật báo, ngay cả người của tôi mà cũng dám bắt. Lẽ nào hắn không sợ đám binh lính chặt đứt cái đầu nhỏ của hắn.

Trịnh Thiên Đào mắng.

- Lão Trịnh, anh cảm thấy kỳ lạ không? Hình như Trưởng phòng Tống của cục Phản gián điệp cũng khác thường. Tuy nhiên, những chuyện này, đều là nghe từ miệng người khác. Thế này, để tôi nghe ngóng thêm, xem có tin tức gì dùng được không.

Trương Khiếu Vân nói.

- Ờ, hỏi thăm một chút cũng tốt. Có thể dựa vào thái độ của Tống Định Phi xem thử. Tôi thấy thằng nhãi này cũng chạy đến quá nhanh.

Bên Đinh Đại Thắng vừa lục soát được một chút đã xuất hiện. Hiệu quả làm việc của An ninh quốc gia cao như vậy từ bao giờ?

Vừa nghe báo án đã có mặt tại hiện trường. Tôi nghi ngờ, không biết có phải Tống Định Phi với Diệp Phàm có quan hệ gì không.

Sau đó họ cố ý phối hợp làm khó Đinh Đại Thắng. Trên thực tế là chuyện này nhắm vào tôi. Nếu Tống Định Phi có thể giúp đỡ chúng ta, chứng tỏ chuyện này không liên quan gì tới anh ta. Còn nếu lập lờ, thì tương đối khả nghi đấy.

Trịnh Thiên Đào hừ nói.

Vừa gác máy xuống, uống ngụm trà, Trương Khiếu Vân lại gọi điện cho Trưởng phòng Tống:

- Trưởng phòng Tống, các anh bắt người của quân khu Bắc Kinh người ta thì dù sao cũng phải nói với người ta một tiếng chứ.

Lúc nãy Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh Trịnh Thiên Đào gọi điện đến hỏi việc này. Tuy nói Bộ an ninh quốc gia với quân đội không cùng phòng ban.

Nhưng, quân đội bảo vệ quốc gia, chúng ta cũng công tác vì an toàn quốc gia, trăm sông đổ về một biển, đều vì nước cả mà! Việc này, không cần làm phiền phức quá đâu, anh xử lý nhanh chóng một chút là được.

- Bí thư Trương, chúng tôi đang tăng ca thẩm vấn đây. Điều tra rõ ràng xong chúng tôi sẽ lập tức xử lý. Nếu không có việc gì. Chúng tôi sẽ lập tức thả người.

Tống Định Phi giọng điệu nghiêm túc. Nhưng Trương Khiếu Vân hiểu tên này đang chơi trò trốn tìm với mình, căn bản chẳng hề để lộ 1 chút tin tức hữu dụng.

Trương Khiếu Vân không khỏi tức giận, lạnh lùng hừ nói:

- Trưởng phòng Tống, chúng ta là Bộ phận An ninh quốc gia, không thể làm việc dông dài như các cơ quan khác.

An toàn quốc gia là chuyện không nhỏ, phải lập tức điều tra rõ sự thực. Không thể để người tốt bị oan được. Đinh Đại Thắng đều là cán bộ quân đội của quân khu Bắc Kinh.

Việc này, anh cẩn thận một chút. Kinh cơ trọng địa, quân nhân là lá chắn của quốc gia, anh hiểu rõ chứ.

- Tôi hiểu rõ, một là một, hai là hai. Hơn nữa, tôi cũng rất thận trọng, việc này, tôi sợ oan uổng cho người tốt, cho nên tôi đích thân điều tra việc này. Cái này, có dính đến quân đội, chúng tôi cũng không dám qua loa.

Nói thật, tôi cũng đâu có gan làm gì họ. Cái này chẳng qua vì không còn cách nào khác đúng không? Nếu không bắt họ lại, đến lúc đó Sở trưởng Diệp báo cáo lên ban lãnh đạo Bộ phòng ngự, chẳng phải các đồng chí Bộ an ninh quốc gia chúng ta sẽ bị phê bình sao.

Chúng ta đang làm gì, là đang quản việc trong phạm vi của mình. Không thể mặc kệ được. Nếu thực sự vì bí mật bị mất, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao.

Trách nhiệm này Tống Định Phi tôi không gánh được. Hơn nữa, việc này do Cục trưởng Truong nhắc nhở tôi chú ý, yêu cầu tôi cứ nửa tiếng báo cáo tình hình cụ thể cho anh ấy.

Tống Định Phi thoáng lộ chút tin tức, Trương Khiếu Vân vừa nghe đã hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi