QUAN THUẬT

Việc này chắc là do Cục trưởng Cục phản gián điệp Trương Hùng giở trò rồi, Tống Định Phi chỉ là một “lính tiên phong” thôi.

Hôm nay muốn xử lý việc này, phải giải quyết đồng chí Trương Hùng mới được. Bằng không, mười Tống Định Phi cũng không dám chống lại lãnh đạo Trương Hùng để thả người.

Trương Khiếu Vân đầu hơi căng lên, Trương Hùng này là người cứng rắn, có thể nể mặt mình hay không, cái đó còn khó nói. Tuy nhiên, việc này nếu bạn cũ đã nhờ, không ra tay chắc chắn là không được.

Khoảng 9h sáng ngày hôm sau, khi đám Tống Định Phi đang thẩm tra xử lý. Đồng chí Dương Lâm Trưởng phòng Giám sát kỷ luật vội vàng dẫn vài nhân viên kiểm tra kỷ luật tới.

Chỉ mặt gọi tên bắt hai thủ hạ của Tống Định Phi là Trần Tùng, Thôi Tài Sinh đem đi. Đưa lý do là do có người tố cáo hai người này nên phải điều tra gì đó.

Đám Dương Lâm vừa đi, Tống Định Phi chạy vào phòng Trương Hùng.

- Rõ ràng là bọn họ kiếm chuyện ức hiếp người. Chắc chắn là vì chuyện Sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo ngày hôm qua.Ức hiếp người, mẹ kiếp, chuyện tốt này chắc chắn là do lão già Tống Định Phi kia làm.

Tống Định Phi vẻ mặt phẫn nộ.

- Ức hiếp ai, người trong sạch ắt sẽ trong sạch, người có tội ắt mang tội. Không cần lo cho người khác, các anh cứ tiếp tục điều tra xử lý, giải quyết cho xong đám Đinh Đại Thắng đến Hồng Diệp Bảo. Hoàn thành vụ án, hơn nữa, phải điều tra đến cùng. Ai sai khiến Đinh Đại Thắng đến sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo làm xằng bậy. Dù dính tới ai, cũng phải điều tra tới cùng.

Trương Hùng ném cây bút đang cầm trên tay xuống, hừ lạnh nói.

- Cục trưởng Trương, chuyện này, phải làm thật sao? Cái này, bên trên, không phải còn có Trịnh Thiên Đào sao, cái này có chút không thỏa đáng?

Tống Định Phi có chút do dự.

- Định Phi, nếu anh không làm được, tôi có thể đổi đồng chí khác đến làm. Sở Khoa học Quân Hồng Diệp Bảo không phải là một sở Khoa học Quân bình thường.

Nó trực thuộc Bộ phòng ngực, do Thứ trưởng Bộ phòng ngự kiêm Cố vấn quân ủy, Ủy viên quân ủy, đồng chí Cung Khai Hà đích thân phụ trách quản lý.

Một số đồng chí xằng bậy, tôi tin tướng quân Cung sẽ không bỏ mặc.

Trương Hùng đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vai Tống Định Phi.

- Cục trưởng Trương, không phải là tôi sợ phiền phức. Tôi chỉ lo lắng cho anh, nếu Cục trưởng Trương quyết định như vậy, tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.

Tống Định Phi đứng nghiêm, xoay người bước đi.

- Bộ trưởng Thiết, không thể ngờ Trịnh Thiên Đào giao vụ này cho Trương Khiếu Vân.

Trương Hùng gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng.

- Haha, thủ đoạn của Ủy ban Kỷ luật cậu không chịu được à?

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Có gì mà không chịu được. Diệp Phàm là người đứng đầu vòng tròn chúng ta. Chúng ta là thuộc hạ thì phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng chứ.

Em biết, Trương Khiếu Vân dùng cách này để cảnh cáo em. Yêu cầu em thả đám Đinh Đại Thắng. Nhưng, bọn họ dám xuống tay với thuộc hạ của em, vậy thì em cũng sẽ không khách khí.

Có đấu thì đấu đến cùng, Trịnh Thiên Đào thì sao chứ? Chỉ là một thiếu tướng thì làm gì được, Trương Hùng em cũng là thiếu tướng mà.

Anh Thiết anh cũng từng là thiếu tướng. Diệp đại soái càng không cần phải nói, là thiếu tướng trẻ nhất trong quân đội ta. Ba thiếu tướng chúng ta mà không đánh bại được một thiếu tướng sao?

Trương Hùng tức giận.

- Hahaha...

Thiết Chiêm Hùng cười sang sảng nói:

- Biết như vậy thì còn lo gì nữa, Trịnh Thiên Đào thì sao chứ? Tôi tin, kết quả lão cũng phải cúi đầu thôi.

Diệp Phàm dầu gì còn có Đại viện Kiều gia. Hơn nữa, cậu đã quên. Trương Khiếu Vân bất quá chỉ là cán bộ kiểm tra kỷ luật của Ủy ban Kỷ luật Trung ương trú tại bộ An ninh Quốc gia thôi.

Người đứng đầu trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương là Phí gia, Trương Khiếu Vân đã là cái gì. Nếu quả thực lão biết được quan hệ giữa Diệp Phàm và Phí gia, lão này chân tay sẽ co giật liên tục. Chẳng còn dám can thiệp vào đâu.

Huống chi, chuyện Tuyết Hồng không phải cậu không hiểu. Cái khác không nói, bản thân Tuyết Hồng cũng không phải người dễ chọc.

Trịnh Thiên Đào Trịnh gia lần này dính đến cô nàng Tuyết Hồng điêu ngoa, đó là do họ xui xẻo. Hơn nữa, cô nàng Tuyết Hồng này dù nói có độc ác, nhưng kể ra thì bản thân cô ấy làm sai gì chứ?

Người ta cầm axit với côn sắt đòi hủy hoại nhan sắc cô nàng, cô nàng còn không phản kháng, khác nào tự tìm cái chết.

Về mặt pháp luật mà nói, chuyện Diệp Phàm đang làm là dùng chính nghĩa chống bất chính thôi. Hai anh em Trịnh gia lợi dụng quyền lực trong tay chẳng những đuổi học Tuyết Hồng, còn muốn nhốt Tuyết Hồng vào tù. Đây là tà, tuyệt đối không thể thắng chính được.

- Tuyết Hồng cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là số họ xui quá, không ngờ đụng phải Diệp Phàm. Trên đời này, đối nghịch với ai cũng được, chỉ có Diệp Phàm là không thể đối đầu.

Bộ trưởng Thiết, anh thấy không, cái tên đó có khi nào xui xẻo quá mức đâu. Dù tạm thời có chút xui xẻo, nhưng kết quả cuối cùng chính nghĩa vẫn thắng.

Huống chi, Diệp Phàm dựa vào nhân cách của mình hấp dẫn được Kiều Hoành Sơn, Triệu Quát, Cung Khai Hà, Lý Khiếu Phong... những lãnh đạo cao cấp trong quân đội đều thích cậu ấy.

Năm đó, Cố Thiên Long một nhân vật đầu sỏ trong quân giới như vậy không phải cũng bị Diệp Phàm đạp “dẹp” sao.

Một anh em Trịnh gia kia đã đáng là gì? Em thực sự mong chờ, không biết lần này anh em Trịnh gia sẽ bị Diệp Phàm chỉnh ra thành cái gì?

Trương Hùng nói đến cuối cùng không ngờ còn mỉm cười.

- Là do bọn họ tự chuốc lấy mà.

Thiết Chiêm Hùng lạnh lùng hừ nói.

- Đó là đương nhiên, Diệp Phàm giờ đã trưởng thành rồi. Chỉ dựa vào sức mạnh bản thân cậu ấy cũng đã đáng sợ rồi. Cái vòng tròn này của chúng ta, cũng đâu phải mềm yếu.

Trương Hùng nói.

- Haha, đó là đương nhiên, sức mạnh của vòng tròn là vô tận. Hơn nữa, sức phản xạ còn phóng ra bên ngoài nữa.

Thiết Chiêm Hùng mỉm cười, lão Thiết đang rất vui vẻ a.

Cùng thời gian này, Diệp Phàm và Vương Triều vội vàng đến sân trường đại học Yến Kinh, đi thẳng vào phòng làm việc của hiệu trưởng Trần Bạch Hậu.

Tuy nhiên, ở ngoài phòng làm việc bị Thư Ký của Trần Bạch Hậu, đồng chí Thái Dương ngăn cản. Nói hiện tại hiệu trưởng Trần không rảnh gì đó, không muốn gặp Diệp Phàm, người được coi là phụ huynh của Tuyết Hồng.

- Anh cút sang một bên.

Vương Triều tức giận, tiện tay cầm kính của Thư ký Thái Dương gác lên vách tường.

Diệp Phàm sau khi gõ cửa mặc kệ có đồng ý hay không liền bước vào. Vì, cửa phòng làm việc không khóa.

Thái Dương thấy vậy, sắc mặt đột biến, muốn chuồn đi tìm bảo vệ, tuy nhiên, Vương Triều như hổ rình mồi ngồi trên ghế, căn bản là không cho anh ta cơ hội.

- Yên tâm, Bí thư Diệp hôm nay là phụ huynh, chỉ đến tìm Hiệu trưởng Trần nói về chuyện của Tuyết Hồng, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đánh người. Hơn nữa, Bí thư Diệp là người có học, chuyện đánh người giao cho tôi, anh ấy sẽ không động thủ đâu.

Vương Triều lạnh lùng hừ nói với Thái Dương.

- Có việc cũng phải được hiệu trưởng Trần đồng ý đã, sao có thể bá đạo tiến vào như vậy. Các người không lễ phép, quá thô lỗ, mau gọi anh ta ra, không tôi báo cảnh sát.

Thái Dương nghe gần đây Tuyết Hồng đã đánh người, mà Diệp Phàm là người nhà của Tuyết Hồng,

Chắc là anh trai của Tuyết Hồng. Cho nên, sắc mặt Thư ký Thái biến đổi, muốn vùng dậy.

Người nhà của sinh viên đến tìm hiệu trưởng sao hoành tráng thế. Huống chi Diệp Phàm trẻ như vậy, chắc hẳn cấp bậc chức vị cũng không cao.

Cho nên, Thư ký Thái lập tức khôi phục lại ngạo khí.

- Báo cảnh sát, xin lỗi, anh có thể báo trực tiếp với tôi.

Vương Triều vẻ mặt ác nghiệt cười với Thư ký Thái.

- Đồng chí này, tôi không đùa với anh đâu đấy,

Thư ký Thái mặt trầm xuống móc điện thoại ra.

Tuy nhiên, di động đã bị cướp mất. Vương Triều tiện tay ném điện thoại của Thư ký Thái lên bàn, liếc mắt nhìn y, miệng hừ nói:

- Anh thấy tôi đang đùa với anh à? Đây là giấy chứng nhận của tôi. Phó cục trưởng Vương Triều Cục cảnh sát hình sự Bộ công an. Tôi có tư cách thụ lý vụ án của anh không?

- Anh...

Thư ký Thái nghẹn họng, trợn mắt nhìn về phía văn phòng hiệu trưởng Trần Hậu Bạch, thằng nhãi này sắc mặt có chút khó chịu.

- Yên tâm, đồng chí đang vào là Diệp Phàm, là Bí thư Thành phố Đồng Lĩnh. Cũng là người giám hộ của Tuyết Hồng. Chúng tôi có phải người thô kệch đâu? Đều là cán bộ chính phủ đấy, chả đánh người đâu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các anh đứng có động thủ.

Vương Triều trêu chọc.

- Sao anh vào được đây? Thư ký Thái không nói với anh? Chưa được tôi cho phép chưa được vào sao?

Trần Hậu Bạch ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt sắc lạnh của một thanh niên xa lạ, không khỏi có chút căm tức nói.

- Haha, tôi là Diệp Phàm, người giám hộ của Tuyết Hồng. Lúc nãy tôi gõ cửa rồi. Hiệu trưởng Trần có thể lên tiếng mà.

Diệp Phàm vẻ mặt mỉm cười, bản thân tự xoay người đặt mông xuống chiếc ghế đối diện Trần Hậu Bạch

Nhìn tư thế có vẻ giằng co. Trần Hậu Bạch sắc mặt hơi trầm xuống, nói:

- Tuyết Hồng đánh người gây thương tích, đã bị trường đuổi học. Tôi nói rồi, việc này không thương lượng, anh không cần đến tìm chúng tôi nữa.

Hơn nữa, điểm đầu vào của Tuyết Hồng rất thấp. Nhà trường vì xét đến khả năng của em ấy nên mới đặc biệt trúng tuyển.

Không thể ngờ sau khi vào học em ấy chẳng những không tiến bộ, mà còn để xảy ra chuyện thế này. Tạo nên ảnh hưởng tồi tệ, làm tổn hại lớn đến danh tiếng của nhà trường.

Xử lý Tuyết Hồng đã được hội đồng nhà trường phê duyệt. Hơn nữa, Đảng ủy nhà trường cũng xuy xét Tuyết Hồng xuất thân nông thôn, có thể đi học đại học cũng chẳng dễ dàng gì. Cho nên, chỉ đuổi học em ấy, không bắt nộp phạt hành chính.

Cho nên, hy vọng anh hiểu được tình hình thực tế, bản thân hãy quay về khuyên bảo lại Tuyết Hồng, từ nay về sau đừng làm như vậy nữa.

Còn về việc Tuyết Hồng bị xử lý theo pháp luật, chuyện này không liên quan gì đến nhà trường. Chuyện này đã được giao lại cho Cục cảnh sát thành phố rồi.

- Hiệu trưởng Trần, ông nói vậy, có phải là tôi còn phải cảm ơn các ông vì đã chiếu cố đến Tuyết Hồng không?

Diệp Phàm nhìn Trần Hậu Bạch, giọng châm chọc, hừ nói.

- Cảm ơn hay không đó là chuyện của anh, Đảng ủy nhà trường đã cố gắng hết sức rồi. Vì cứu vớt sinh viên, trước nay Đảng ủy nhà trường xử lý rất công bằng.

Tuyết Hồng có khả năng đặc biệt, nhưng, đã xảy ra việc thế này, nhà trường cũng tiếc lắm.

Không xử lý sao được? Nhóc con, nếu anh ngồi ở vị trí của tôi. Anh thử đổi vị trí mà tự hỏi thử xem, anh sẽ xử lý như thế nào.

Có một số việc, không có quy cũ không thành vuông tròn. Cho nên, việc này, các anh đừng lằng nhằng nữa. Về đi, về đi!

Trần Hậu Bạch khoát tay, vẻ mặt không còn lộ nét chán ghét nữa, chắc hẳn trong lòng sớm đã bình tĩnh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi