QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, bay nhanh về phía Quận Đô.

Trên đường đi sự cảnh giác cùng với đề phòng của hắn đậm hơn so với

trước kia vài phần, cho đến lúc sắp tiếp cận Quận Đô, hắn nhận được truyền âm

của Khổng Tường Long.

Bên trong truyền âm, Khổng Tường Long báo cho Hứa Thanh biết, nhờ ba

vị Cung chủ của Tam Huyền cùng Quận Thừa cùng nhau cố gắng, đã tạm thời

đè xuống hỗn loạn trong Quận Đô, đồng thời bởi vì chiến tranh đã đến, Cung

chủ Chấp Kiếm Cung nắm chủ chiến sự, tạm thời chấp chính chức vị Quận

Trưởng.

Hôm nay đã truyền ra hai đạo pháp chỉ.

Một đạo là triệu tập Chấp Kiếm Giả trở về, một đạo là phong tỏa toàn cảnh,

vả lại toàn diện mở ra pháp bảo Cấm Kỵ của Quận Đô.

Mạng lưới lớn trên bầu trời, chính là pháp bảo Cấm Kỵ của Quận Đô.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn tinh võng xa xa, thu hồi Kiếm Lệnh và đạp

không đi xa, không lâu về sau, Quận Đô.... Ở ngay trước mặt.

So với lúc Hứa Thanh rời đi, toàn bộ hình dáng của Quận Đô đã đại biến.

Đô thành trôi nổi trên bầu trời xuất hiện rất nhiều chỗ vỡ vụn, thoạt nhìn

giống như tổ ong, ba tòa Huyền Cung chung quanh cũng đều xuất hiện không

trọn vẹn khác biệt.

Mà cuối cùng thứ khiến người ta nhìn thấy giật mình nhất, là mặt đất.

Hố sâu đã từng là Hình Ngục Ti sụp đổ xuống, cửa động bị vô số đá vụn lấp

kín.

Lấy chỗ đó làm trung tâm, từng đạo khe nứt cực lớn lan tràn ra khắp bốn

phương, nhìn thấy mà giật mình.

Toàn bộ Hình Ngục Ti, không còn tồn tại.

Trừ bên ngoài những cái này, Chấp Kiếm Giả và tu sĩ tuần tra Quận Đô so

với trước kia nhiều hơn gấp mấy lần phân tán ra khắp bốn phương, đề phòng

sâm nghiêm, biểu cảm từng người phần lớn đều trong bi phẫn mang theo

nghiêm túc.

Lại còn có dị chất cùng với chấn động pháp thuật chưa có hoàn toàn bị xua

tán còn sót lại ở trên nơi này, khiến cho rất nhiều nơi thoạt nhìn mơ hồ vặn vẹo.

Trong lòng Hứa Thanh trầm xuống, một khắc tiến tới gần, không ít Chấp

Kiếm Giả tuần tra nhao nhao đề phòng bay đến, càng có một chút thần niệm từ

bốn phương bao phủ, sau khi phát hiện thân phận Hứa Thanh, mới chậm rãi tản

đi.

Hứa Thanh trầm mặc, đi đến phía Hình Ngục Ti.

Chỗ động khẩu bị lấp kín, một chút binh sĩ Hình Ngục Ti đang thi pháp,

khiến cho nơi đó được đào ra một cái thông đạo chật hẹp, sau khi phát hiện Hứa

Thanh đã đến, những binh sĩ này nhao nhao nghiêng đầu.

Không có ai nói chuyện, nét mặt của bọn họ đều hiện lên vẻ âm lãnh, giống

như hung thú nhắm người mà cắn, nhìn đồng loại đi tới.

Hứa Thanh lặng lẽ tiến đến rồi nhìn qua khe hở được tạo ra, cất bước đi vào,

bước theo thông đạo tiến vào chỗ sâu, nguyên bản từng gian nhà tù ở bốn phía

bây giờ là những bức tường đổ.

Nhìn qua những thứ này, trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ âm lãnh, cho đến khi

hắn đi tới chỗ đã từng là nhà tù số 132 khu Đinh.

Cửa lớn nhà tù 132 khu Đinh đã chia năm xẻ bảy, một nửa khu vực bên

trong bị cự thạch nghiền ép, những cái lồng giam còn lại cũng đã vỡ vụn, toàn

bộ phạm nhân bên trong đã biến mất.

Cùng nhau biến mất, còn có tiểu nam hài.

Không thấy đâu nữa.

Hứa Thanh im lặng đi đến một ngóc ngách, hắn nhìn thấy ở đó có một đống

mảnh vỡ thẻ tre tạo thành một ngọn núi nhỏ.

Bên trong từng chiếc thẻ tre, đều ghi chép nội dung tương tự.

Một lát sau Hứa Thanh rời đi, mang đi những mảnh thẻ tre vỡ, đi tới nơi đã

từng là tầng 89.

Ở bên trong khu Bính, Hứa Thanh nhìn qua bích hoạ bốn phía đã vỡ vụn,

tiểu thế giới.... Đã tan vỡ.

"Ngươi đã đến rồi."

Giọng nói khàn khàn truyền đến từ đống đá vụn sụp xuống đằng xa.

Trong bóng tối, Quỷ Thủ mình đầy vết thương ngồi ở chỗ kia, bốn phía rải

rác đều là bầu rượu, trong tay lão vẫn còn một bình, giờ phút này nhìn qua Hứa

Thanh, cười thảm một tiếng.

"Đều chạy hết rồi, chạy rất là sạch sẽ."

"Ta đã giết rất nhiều, nhưng giết không hết....."

Hứa Thanh đi tới, nhìn Quỷ Thủ thương thế rất nặng, thậm chí căn cơ cũng

xuất hiện vỡ vụn, cảm nhận được trên người đối phương tràn ngập tử ý nồng

đậm, hắn lặng lẽ lấy ra một chút đan dược, đặt ở một bên.

"Lão già như ta còn chưa có chết, Hứa Thanh, ngươi có rượu không?" Quỷ

Thủ ném bình rượu trống không trong tay xuống đất, liên tiếp truyền ra âm

thanh tan vỡ.

Hứa Thanh gật đầu, lấy ra một bình từ túi trữ vật, đưa tới.

Quỷ Thủ run rẩy giơ lên tay, sau khi tiếp lấy uống một ngụm lớn, sau đó

kịch liệt ho khan, sắc mặt nổi lên một mảnh mây đỏ không bình thường, sau đó

lão thở hồng hộc, nhìn qua bích hoạ vỡ vụn, thì thào nói nhỏ.

"Sao ta có thể tuỳ tiện chết như thế được, ngươi biết không Hứa Thanh, ta

còn có một kiếm, đã uẩn dưỡng mấy trăm năm, nhưng vừa nãy ta vẫn chưa có

chém ra.... Rất nhiều phạm nhân chạy trốn mà một kiếm này của ta chỉ có thể

trảm một tên, ta không muốn lãng phí như vậy."

"Đây là thứ ta chuẩn bị vì thủ hộ khu Bính, ta muốn trảm vào trên người súc

sinh đã hủy Hình Ngục Ti....."

"Trước lúc chém xuống, ta sẽ không chết." Quỷ Thủ thì thào, giọng nói kiên

định.

Hứa Thanh trầm mặc, chắp tay cúi đầu, trong lòng phức tạp, rời khỏi nơi

đây.

Mà giờ khắc này, bên trong Thánh Lan đại vực cách Phong Hải Quận rất xa

xôi, trong một mảnh bình nguyên cực kỳ đặc thù, nơi đây không thuộc về bất

luận Quận nào, nó nằm ở chính trung tâm Thánh Lan đại vực, là Thánh địa của

cả Thánh Lan tộc.

Thả mắt nhìn tới, nơi đây là một mảnh màu trắng.

Không phải là băng tuyết bao phủ, mà là cát sỏi.

Bất luận một viên cát sói nào, cũng đều ẩn chứa linh khí nồng đậm, thậm chí

ở bốn phương trong bình nguyên này còn tồn tại vô số pho tượng hình người,

tràn ra khí tức cổ xưa.

Bọn họ là quân đoàn Thân Vệ dưới trướng Đại Công Tước của Thánh Lan

phản bội nhân tộc năm đó.

Bây giờ năm tháng trôi qua, toàn bộ quân đoàn cũng đã hóa thành pho

tượng, sừng sững đứng ở bên trên bình nguyên màu trắng này, giờ phút này từ

xa nhìn lại, lại làm cho người ta có một loại cảm giác thần thánh.

Mà đầu nguồn của cỗ cảm giác thần thánh này, là một tòa miếu thờ màu

trắng duy nhất bên trong bình nguyên.

Đây là tổ miếu của Thánh Lan tộc, cũng là nơi Tổ Hoàng của của bọn họ

ngủ say.

Lúc này ở bên ngoài miếu thờ đang có bốn đạo thân ảnh cao lớn không hề

nhúc nhích quỳ bái ở đó.

Bốn người này, toàn bộ đều mặc Đế bào, đội Đế quan, bọn họ chính là

Hoàng của bốn đại vương triều Thánh Lan tộc, trong đó vị Hoàng của Thiên

Phong, quỳ ở chính giữa.

"Tổ tiên, chúng ta đã hành động theo kế hoạch." Hoàng của Thiên Phong,

cung kính mở miệng.

"Tổ tiên, đại quân của Hồng Linh đã tiến vào Phong Hải Quận, mặt khác,

việc về Thần tử Hắc Thiên, bây giờ cũng đã tra được một chút manh mối, kính

xin định đoạt." Bên cạnh Hoàng của Thiên Phong, Hoàng của Hồng Linh trầm

giọng truyền ra lời nói.

Miếu thờ một mảnh im lặng, cho đến hồi lâu, một giọng nói tang thương cổ

xưa phảng phất từ bên trong dòng sông năm tháng truyền ra, vang vọng ở phía

trên bạch nguyên.

"Trước để việc Thần tử qua một bên, hết thảy lấy chuyện lớn làm trọng!"

"Tôn pháp chỉ Tổ Hoàng!" Ngoài miếu thờ, tứ hoàng cúi đầu, cung kính bái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi