Hứa Thanh nghe vậy, như có điều suy nghĩ, nhìn về phía Triêu Hà Châu.
Hắn thân là thư lệnh tùy hành của Cung chủ, đoạn thời gian trước không chỉ
là nắm giữ tin tức chiến báo của toàn bộ Phong Hải Quận, đồng thời cũng hiểu
biết vô cùng kỹ càng về việc Hình Ngục Ti tan vỡ vào hôm ấy.
Hình Ngục Ti tan vỡ, là bởi vì lực lượng trấn áp đột nhiên tiêu tán, sau đó
ký ức của phân thân Thần Linh biến thành khí linh trong Hình Ngục Ti thức
tỉnh, cho nên liền bùng nổ, ý đồ từ trạng thái tách rời chắp vá lại thành nguyên
vẹn.
Cũng may lúc ấy Cung chủ đang ngồi trấn giữ Hình Ngục Ti, dưới sự xuất
thủ của Cung chủ cùng với chấp sự và phó Cung chủ Chấp Kiếm Cung hiệp trợ,
khúc cuối còn vận dụng lực lượng pháp bảo Cấm Kỵ của Quận Đô, cuối cùng
mới lại phong ấn lại đại não cùng với hơn phân nửa thân hình của phân thân
Thần Linh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Nhưng mà trong quá trình này, bởi vì Quận Trưởng tử vong cùng với Hình
Ngục Ti đồng thời xuất hiện nổ tung, cho nên toàn bộ Quận Đô đại loạn, vì vậy
rất nhiều phạm nhân thừa cơ chạy trốn, bên trong cũng bao hàm một phần nhỏ
thân thể của phân thân Thần Linh.
Sau công tác thống kê, có hai ngón tay cùng với một con mắt biến mất
không thấy nữa, nhưng mà những bộ phận thân thể này vì lẩn trốn, cũng đều bỏ
ra đại giới, nhận lấy trọng thương.
Trước hành động truy nã của Chấp Kiếm Giả, bọn họ đã tìm được một ngón
tay, sau đó dưới hai vị phó Cung chủ ra tay, đã phong ấn bắt lại.
Về phần một ngón tay cùng một con mắt còn lại thì không có bất luận manh
mối gì, không biết ẩn thân ở nơi nào, thật ra truy nã thời gian lâu dài một chút,
cũng là có thể tìm được, nhưng mà hiện giờ chiến tranh nguy cấp, khiến cho
Chấp Kiếm Giả không có thời gian.
Giờ phút này nghe thấy như vậy, nếu như cái đầu này nói thật, vậy thì ngón
tay trong nhà tù 132 khu Đinh chính là trốn ở bên trong Triêu Hà Châu.
Lúc Hứa Thanh đang trầm ngâm trong lòng, cái đầu người nhanh chóng
nháy mắt, mừng thầm trong lòng, nó cảm thấy nếu Hứa Thanh đi tìm lão đầu
Đan Thanh Tộc, hoặc là Hứa Thanh bị lộng chết, mình liền được tự do, hoặc là
Hứa Thanh cũng bắt giữ lão đầu lại, như vậy thì thành viên của nhà tù 132 khu
Đinh liền đoàn viên hơn phân nửa rồi.
Nói cách khác, khi nó nghĩ đến việc mình bị bắt, mà những tên bạn tù khác
của nhà tù 132 khu Đinh vẫn đang tự do tự tại ở bên ngoài, nó cảm thấy đặc biệt
không công bằng, nó muốn một người cũng không thể thiếu.
Nghĩ tới đây, cái đầu tiếp tục nhanh chóng truyền ra thông tin.
"Đại nhân, hôm ấy sau khi Hình Ngục Ti nổ tung, lão bất tử Đan Thanh Tộc
liền mang theo ngón tay Thần Linh, cùng nhau chạy trốn..."
Hứa Thanh lạnh lùng quét mắt nhìn cái đầu, nhàn nhạt mở miệng.
"Ta không thích nghe nói dối."
Cái đầu run lên, vội vàng cải biến lời nói.
"Là ngón tay Thần Linh, Thần rõ ràng đã có ý thức độc lập của bản thân, lúc
ấy không hề hưởng ứng những bộ phận thân hình Thần Linh khác triệu hoán,
mà mang theo lão đầu Đan Thanh Tộc chạy trốn, lúc ấy ta và sư tử cũng không
thể không đi theo."
"Với lại... Trên đường chạy trốn, ta nghe lão bất tử Đan Thanh Tộc câu
thông cùng ngón tay, tựa hồ là ngón tay muốn lão đầu vẽ cho nó một cái thân
hình Thần."
"Nhưng Thần là Thần Linh, khác biệt cùng bọn ta, vì vậy lão đầu nói bức vẽ
này cần một chút nước sơn đặc thù mới có thể vẽ ra, cho nên bọn họ liền đi tới
Triêu Hà Châu, muốn tìm đến nơi di hài mặt trời vẫn lạc trong truyền thuyết, lấy
di hài kia làm nước sơn để vẽ tranh."
Lần này cái đầu không dám giấu giếm, nó biết rõ sự đáng sợ của Hứa
Thanh, nhất định phải tránh cho hăng quá hoá dở, nếu như đối phương cảm thấy
mình nói dối, vậy người chịu tội chính là nó.
Cho nên giờ phút này nó không có chút giấu giếm, nói ra toàn bộ đầu đuôi
gốc ngọn tin tức mà mình biết được.
Hứa Thanh lộ ra vẻ trầm ngâm, vỗ vỗ sư tử bằng đá đang ngồi, sư tử bằng
đá vội vàng thi pháp, bốn phía nổi gió lên, tốc độ đề cao rất nhiều, phóng thẳng
đến Triêu Hà Châu.
Theo họ tới gần, tin tức kỹ càng về Triêu Hà Châu cũng lơ lửng hiện ra
trong đầu của hắn.
Triêu Hà Châu không giống những Châu khác trong Phong Hải Quận.
Nơi đây không có lục địa, chỉ có một hố sâu vô cùng khổng lồ, chiếm cứ
gần như toàn bộ chín thành phạm vi Triêu Hà Châu.
Trong truyền thuyết, vào vô số năm trước lúc nửa khuôn mặt Thần Linh trên
bầu trời đến, sau khi một mặt trời vẫn lạc, di hài của nó nện xuống dưới đất, liền
tạo thành hố sâu kinh khủng này.
Bởi vậy toàn bộ Triêu Hà Châu, thoạt nhìn chính là một cái đại uyên sâu
không thấy đáy, vực sâu như biển, bên dưới là một mảnh đen nhánh, chỉ có thể
thỉnh thoảng trông thấy một chút ngọn núi sừng sững trên uyên hải.
Gần như tám phần khu vực của những ngọn núi này đều bị chìm ngập bên
trong uyên hải, chỉ lộ ra một phần đỉnh núi nhỏ, dưới năm tháng trôi qua, đã trở
thành địa phương nghỉ lại của ngoại tộc cùng với nhân tộc trong Triêu Hà Châu.
Địa chất của ngọn núi rất đặc thù, màu sắc đen nhánh ẩn chứa kết tinh, nghe
nói là năm đó sau khi mặt trời vẫn lạc, nhiệt độ cao từ mặt trời tràn ra đã đốt
cháy mặt đất nơi đây mà thành.
Cũng chính là hình dạng mặt đất đặc biệt này, khiến cho Châu này thừa thãi
một loại tài liệu tên là Vân Mẫu Thạch.
Mà trong đông đảo ngọn núi bên trong uyên hải, chính giữa Triêu Hà Châu,
chỗ đó tồn tại một tòa cự phong, được gọi là Triêu Hà Sơn, đồng thời cũng là vị
trí của Chấp Kiếm Đình Triêu Hà Châu.
Trừ bên ngoài những cái này ra, nếu so với giới địa bốn phía, Thái Dương
Phong ở bên trong Triêu Hà Châu mãnh liệt hơn nhiều, thậm chí chỗ sâu trong
Châu còn quanh năm tồn tại Thái Dương Phong, chưa bao giờ tiêu tán.
Hết thảy mọi thứ, khiến cho Triêu Hà Châu trở thành một Châu không cách
nào truyền tống, vả lại phi hành cũng bị ảnh hưởng rất lớn, vì vậy nhằm vào
điểm này, vô số năm qua, nơi này liền mở ra một loại thuyền cỡ lớn chuyên
môn đi lại trên uyên hải, chở tu sĩ các tộc di chuyển.
Đồng thời, cũng bởi vì loại pháp khí cỡ lớn này tồn tại, cho nên biên giới
Triêu Hà Châu liền tồn tại từng cái bến cảng.
Giờ phút này Hứa Thanh đang đi đến một chỗ bến cảng cỡ trung, đã cải biến
bộ dáng, khí tức cũng là như thế, về phần sư tử bằng đá và đầu người, dưới ánh
mắt của hắn thì cả hai đều nhu thuận tự mình cải biến tạo hình.
Mà bến cảng nơi xa, bộ dạng và kiến trúc cơ bản giống với Thất Huyết
Đồng, dẫu sao cái mảnh uyên hải này, từ trình độ nào đó mà nói, cũng không có
gì khác với biển khơi, thoạt nhìn màu sắc cũng là một dạng.
Có thể nhìn thấy từ bến cảng lan tràn ra từng cây cầu dài thẳng tắp, xâm
nhập vào uyên hải đen nhánh, tạo thành bến tàu, nhưng bốn phía không có bất
kỳ bến đỗ thuyền nào.
Thế nhưng trên bến tàu đã có không ít tu sĩ đang đợi, bên trong những tu sĩ
này rất ít nhân tộc, tuyệt đại đa số đều là dị tộc bộ dạng khác nhau.
Theo Hứa Thanh tiêu sái tới gần, âm thanh huyên náo hối hả cũng truyền
vào trong tai của hắn.