ác đối với ngoại giới, thân thể của hắn đã bị máu thịt của ngón
tay Thần Linh hoàn toàn thẩm thấu, đối phương hóa thành vô số sợi tơ máu thịt,
quán xuyên khắp toàn thân Hứa Thanh.
Ở trong kinh mạch của hắn, ở trong huyết nhục của hắn, ở bên trong xương
cốt của hắn, những sợi tơ máu thịt này không chỗ nào không có, chúng nó kết
nối lẫn nhau cùng một chỗ, tản mát ra dị chất kinh khủng, không ngừng muốn
cải biến thân hình Hứa Thanh, cố gắng tạo ra một cái hoàn cảnh thích hợp cho
mình tồn tại.
Mặc dù thủy tinh màu tím bên trong ngực Hứa Thanh vẫn tràn ra ánh sáng
màu tím, nhưng hiệu dụng của ánh sáng này chỉ để cho thân thể của hắn không
ngừng được chữa trị, chứ không hề chống cự việc cải tạo tới từ máu thịt của
ngón tay Thần Linh.
Thậm chí từ trình độ nào đó, lực lượng khôi phục của thủy tinh màu tím, lại
khiến cho việc cải tạo của ngón tay Thần Linh trở nên thuận lợi hơn một chút.
Bất kể hư hao như thế nào, đều được nó khôi phục rất nhanh.
Cho nên những sợi tơ máu thịt từ chỗ ngón tay Thần Linh cũng không hề
quan tâm tới cái khối thủy tinh màu tím này, trong lúc đám máu thịt không
ngừng tràn ngập khắp cơ thể, ngoại hình của Hứa Thanh cũng xuất hiện một
chút biến hóa.
Từng khúc thịt lồi mọc ra từ trên người hắn, lan tràn khuếch tán về bốn phía,
càng lúc càng dài, chập chờn lẫn nhau.
Cảnh này cực kỳ quỷ dị, mà quỷ dị hơn chính là sau khi những thứ thịt lồi
này lan tràn ra, chúng liền nhanh chóng đan dệt ở bên ngoài thân thể Hứa
Thanh.
Mơ hồ trong đó là từng cái kinh mạch và mạch máu, cuối cùng bị những sợi
tơ máu thịt này đan dệt ra ngoài, quá trình này giống như đúc với một màn lão
đầu Đan Thanh Tộc vẽ tranh lúc trước.
Hình như thông qua một màn quan sát vừa rồi, ngón tay Thần Linh đã học
xong cách vẽ tranh để tự họa thân thể, bây giờ mỗi một khúc thịt lồi đều là một
nét bút, mà bản thân cũng là nước sơn để vẽ tranh.
Cứ như vậy, một cỗ thân hình lớn mấy trăm trượng đang từ từ bị những
khúc thịt lồi này phác hoạ hoàn thành.
Hiển nhiên, ngón tay Thần Linh đã coi thân hình Hứa Thanh làm hạch tâm,
muốn đắp nặn một cái vỏ ở bên ngoài.
Thời gian trôi qua, cái vỏ ngoài này dần dần càng đầy đủ, có thể thấy xương
cốt hình thành sau đó bị máu thịt bao phủ, đồng thời vô số thịt lồi cũng bay múa
hội tụ tạo thành tứ chi, lại như hoa nở tản ra ở phía trên, sau đó lại quấn quanh
một chỗ hóa thành một cái cổ.
Tiếp theo là đầu người, mà xuyên thấu qua cái vỏ ngoài chạm rỗng này, có
thể thấy trên thân thể Hứa Thanh ở bên trong đang tràn ra càng lúc càng nhiều
thịt lồi.
Cho đến cuối cùng, những khúc thịt lồi này nhúc nhích tràn lên trên cổ, tạo
thành đầu người.
Ngũ quan cũng bắt đầu xuất hiện, nhìn bộ dáng kia, thình lình chính là bộ
dáng Hứa Thanh.
Sau nửa canh giờ, vỏ ngoài này đã hoàn toàn được đắp nặn xong, mà trên
thân thể trần trụi, mọi chỗ máu thịt rỗng cũng theo đó nhúc nhích, xuất hiện làn
da, nhanh chóng bao phủ khắp người.
Khi một khe hở cuối cùng bị làn da che phủ, một cỗ thân hình hoàn mỹ cao
hơn ba trăm trượng xuất hiện ở bên trong uyên hải.
Thân thể thon dài, bờ vai rộng rãi, lồng ngực rắn chắc, tỉ lệ phù hợp, lại còn
ẩn chứa lực lượng cơ bắp kinh khủng, phối hợp tướng mạo yêu dị, khiến cho
thân hình này tràn đầy vẻ tà dị đến cực hạn.
Nhất là tóc của thân hình này, màu sắc không phải màu đen, mà là màu tím.
Giờ phút này một đầu tóc tím phấp phới, càng lộ ra vẻ tà mị, theo Thần uy
khuếch tán, một cỗ cảm giác thần thánh cũng đồng thời tản ra từ bên trong thân
hình, khí chất giao hòa, đủ để cho hết thảy người thấy đều phải kinh tâm động
phách.
Đây là, thân thể Thần Linh!
Chỉ là giờ khắc này thân hình ngoại trừ mái tóc tím phấp phới theo gió uyên
hải thổi tới, những bộ vị khác, bất luận cái gì đều không cách nào chuyển động,
ngay cả mí mắt cũng không thể mở ra.
Bởi vì Thần còn thiếu khuyết hồn.