QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhưng cũng giống với đạo của Hứa Thanh đang có, Chấp Kiếm Đình không

có bất kỳ ghi chép nào về đạo Triêu Hà Quang đó, hiển nhiên là khi nó vừa mới

xuất hiện, chưa kịp bay ra đã bị người khác trực tiếp lấy đi.

Phát hiện này khiến cho Hứa Thanh ý thức được, suy đoán của Cung chủ về

Thượng Quang Mệnh Kiếp Đan đại khái là chính xác.

Nói cách khác, Quận Trưởng tử vong, có khả năng liên quan rất lớn cùng

loại đan này.

Mang theo manh mối này, Hứa Thanh cùng với Ninh Viêm rời khỏi Triêu

Hà Sơn, bộ con rối nát bấy kia cũng bị Hứa Thanh lấy đi.

Bởi vì không thể truyền tống, Triêu Hà Sơn cũng tương tự như thế, cho nên

hai người bọn họ một đường bay nhanh, hướng về phía Quận Đô.

Trên đường Ninh Viêm nhiều lần há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy

sắc mặt Hứa Thanh luôn âm trầm, cho nên gã sợ hãi không dám hỏi gì, nhưng

mà sự phức tạp trong đáy lòng, dù cho tới tận bây giờ vẫn nghiêng trời lệch đất

như cũ.

Trên thực tế lúc ở trên cây Thập Tràng, Ninh Viêm cũng đã cảm thấy không

được bình thường, trong lòng vô cùng nghi ngờ, mơ hồ có suy đoán, nhưng loại

suy đoán này quá mức không thể tưởng tượng, cho nên cũng có chỗ do dự,

nhưng lúc trước Hứa Thanh thuần thục túm tới đúng chỗ, khiến cho gã cảm thấy

hồn của mình cũng đều bị vỗ ra tới.

"Cái tên cắn ta, nhất định là Trần Nhị Ngưu, chẳng lẽ tên này là chó điên

biến thành ư, chẳng những cắn ta, cuối cùng còn đi cắn cả Thiên Đạo, đáng đời

y bị nổ nát chỉ còn lại cái đầu người!"

Trong lòng Ninh Viêm có vô vàn bi phẫn, nhưng gã cũng không biết làm

sao, cái nhánh mây ở trên bụng gã rõ ràng rất khó thanh trừ.

Mặt khác trong ba ngày này, sau khi câu thông cùng Chấp Kiếm Giả trên

Triêu Hà Sơn, gã cũng đã biết được những chuyện như Quận Trưởng tử vong,

Thánh Lan tộc xâm lấn, trong lòng cũng cuộn trào cực kỳ mãnh liệt, so sánh

cùng việc này, gã bỗng cảm thấy chút chuyện của mình hình như không đáng

coi vào đâu.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, ba ngày qua đi.

Ba ngày này Hứa Thanh bộc phát toàn diện tốc độ, rốt cuộc mang theo Ninh

Viêm xuyên qua Triêu Hà Châu cùng với khu vực chính giữa Quận Đô, bước

vào đến trong phạm vi Quận Đô.

Sau khi tới nơi này, Hứa Thanh cũng không cần tiếp tục che giấu tung tích

nữa, hắn tìm một tòa truyền tống trận, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Quận Đô.

Lúc hắn rời đi, lòng người Quận Đô bàng hoàng, bên trong ẩn chứa cơn hỗn

loạn.

Giờ phút này trở về, Hứa Thanh lập tức phát hiện có chỗ bất đồng, mặc dù

chiến tuyến phía Tây và phía Bắc chưa hoàn toàn báo nguy, tình thế chỉ là một

mảnh nguy cơ, phòng tuyến Phong Hải Quận thời khắc sẽ tan vỡ.

Nhưng nếu như so sánh với lúc trước, trạng thái của nhân tộc bên trong

Quận Đô trên đã khá hơn rất nhiều, mặc dù vẫn mang theo nỗi lo lắng và sợ hãi

đối với tương lai, nhưng bên trong lại có nhiều thêm một chút hy vọng.

Thậm chí những cửa hàng cũng gần như vẫn mở bán bình thường, hết thảy

đều rất ngay ngắn trật tự, ít nhất nhìn từ biểu hiện ra bên ngoài như vậy, không

hề thấy dấu hiệu tàn phá hay suy sụp từ chiến tranh mang đến.

Sau khi rời khỏi truyền tống trận, Hứa Thanh đi trên đường, thông qua đàm

luận từ đám người bốn phía, cùng với cứ cách một đoạn lại có tu sĩ Quận Chế

hô lên, đại khái biết được nguyên do.

"Mọi người không nên hoảng loạn, không nên tranh mua, Quận Thừa đại

nhân đã nói, Chấp Kiếm Cung cùng với toàn bộ thế lực tông môn nhân tộc

chúng ta đều đang ở tiền tuyến bảo vệ lãnh thổ, thủ hộ Phong Hải Quận chúng

ta."

"Hơn nữa Quận Thừa đại nhân cũng đã xác thực báo cho ta biết, viện quân

nhân tộc chúng ta đang trên đường đến, không bao lâu nữa nguy cơ sẽ bị trấn áp

hóa giải, hết thảy sẽ đều khôi phục như thường."

"Trong lúc này, bất luận người nào làm loạn, bất luận hành vi nâng giá món

hàng nào, đều sẽ bị nghiêm trị!"

"Không cần hoảng sợ, trời sẽ không đổi, cũng không tạo nên nhiễu loạn,

mấy ngày nay những tên ngoại tộc ở bốn phía, không phải đã bị Quận Thừa trấn

áp rồi đấy sao, huống hồ Quận Thừa cũng đã nói, Cung chủ đang ở trên tiền

tuyến bảo vệ chúng ta, chúng ta không thể gây thêm phiền hà từ bên trong nội

bộ!"

Theo Hứa Thanh đi về phía trước, tâm thần của hắn cũng dâng lên chấn

động, trong khoảng thời gian này Quận Thừa lưu thủ trong Quận Đô hiển nhiên

đã làm rất nhiều chuyện, mà Ninh Viêm sau lưng Hứa Thanh, sau khi ngóng

nhìn bốn phía và nghe những lời nói chung quanh, trong lòng của gã cũng tương

tự dâng lên gợn sóng vạn trượng.

Hầu như ngay khi Hứa Thanh trở về chưa tới thời gian một nén nhang, hắn

mới vừa tới Chấp Kiếm Cung, liền lập tức nhận được truyền âm của Quận

Thừa.

"Hứa Thanh? Ta đã nhận được pháp chỉ của Cung chủ, kêu ngươi từ trên

chiến trường trở về xử lý quân vụ, ngươi trước đến chỗ của ta một chuyến.”

Hứa Thanh hít sâu, hắn biết rõ việc quá khẩn cấp, vì vậy liền an bài Ninh

Viêm lưu thủ cùng một chỗ với Chấp Kiếm Giả ở Chấp Kiếm Cung, cũng gọi

đến Thư Lệnh ti của mình, sau đó một mình đi tới phủ Quận Thừa.

Trong ngoài phủ Quận Thừa, tu sĩ Quận Chế đông đảo, một mảnh giới

nghiêm, đồng thời cũng có rất nhiều nhiệm vụ được Quận Thừa tuyên bố ra

ngoài, do tu sĩ Quận Chế thi hành.

Hứa Thanh đến, lập tức liền có người thông báo, rất nhanh hắn nhìn thấy

Quận Thừa từ trong điện.

So với lúc hắn rời đi, đối phương thoạt nhìn tiều tụy và tang thương hơn rất

nhiều, trong mắt đều là tơ máu.

Giờ phút này Quận Thừa đang tiếp nhận đan dược từ trong tay của một lão

nô bên cạnh, sau khi liếc mắt nhìn rồi để một bên, không hề lập tức nuốt vào.

Khi tu vi đạt đến trình độ như này, rất khó xuất hiện loại trình độ mỏi mệt

như vậy, trừ phi là áp lực tâm thần quá lớn mới có thể bỏ qua tu vi, khiến cho

một người tâm lực tiều tụy như vậy

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi