QUANG ÂM CHI NGOẠI

Khắp cả vùng đất, có thể đứng ở phía trước chúng tu bách chiến ở nơi này,

đều là Chấp Kiếm Giả tu vi Linh Tàng, bọn họ với tư cách là tầng giữa Chấp

Kiếm Cung, bên trong chiến tranh cũng là những người đứng đầu trong quân

đoàn.

Sau chiến tranh, bất kỳ một người nào trong đó cũng không phải là hạng

người tầm thường, dù là về sau bị đánh tan rồi chuyển vào những quân đoàn

khác, cũng đều rất nhanh dựa vào bản lĩnh quyết sát cùng sự anh dũng của bản

thân khiến người khác nhận thức.

Sau khi trải qua nhiều như vậy, người nhận thức bọn họ rất nhiều, nhưng

người được bọn họ nhận thức, rất ít.

Chẳng những phải là người một nhà, còn phải có đủ đại công cùng với thân

phận để cho bọn họ tôn kính.

Hứa Thanh có đủ công lao, Khổng Tường Long có đủ thân phận.

Đây cũng là lý do tại sao bọn họ chấp nhận Hứa Thanh và Khổng Tường

Long đứng ở chỗ này.

Giờ phút này, sau khi Hứa Thanh cùng Khổng Tường Long đi đến, cùng

chiến hữu bốn phía nhìn chăm chú lẫn nhau, sau đó lẫn nhau trầm mặc, chuyển

sự chú ý của mình đến trong hố sâu phía trước.

Hố sâu phía trước là một mảnh đen nhánh, nhìn không thấy đáy.

Dị chất nơi đây rõ ràng càng thêm càng đậm, chỉ là lúc Hứa Thanh tới gần,

thân hình của hắn theo bản năng có một loại cảm giác thoải mái, hình như có

thể hấp thu, có chút cảm giác đồng nguyên.

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, hắn biết thân thể của mình đã được ngón tay

Thần Linh cải tạo qua nên mới như thế, nhưng giờ phút này không phải thời

điểm thử nghiệm, nơi đây cường giả đông đảo, hắn không muốn để lộ bản thân

mình ra.

Cho nên hắn không có hấp thu, thậm chí còn tràn ra lực lượng của nhà tù

132 khu Đinh, hình thành trình độ ngăn cách nhất định.

Mà đứng ở nơi này, tiếng kêu thút thít nỉ non ở bên dưới cũng càng mãnh

liệt hơn, trùng kích tâm thần, đồng thời xa xa cũng có Chấp Kiếm Giả lẻ tẻ tản

ra, lần lượt đi đến.

Thanh Thu và Ninh Viêm, cũng ở trong đó.

Còn có đội trưởng.

Chỉ bất quá ba người bọn họ đến, không khiến cho Chấp Kiếm Giả nơi đây

nhường đường, Thanh Thu cùng Ninh Viêm chỉ có thể đứng thẳng ở cạnh ngoài,

nhưng đội trưởng không quan tâm tới những thứ này, y chào hỏi với người bốn

phía, sau đó chui tới chui lui chen về phía trước.

Dưới màn chen chúc của đội trưởng, những tu sĩ mặt không cảm xúc rất khó

giữ được cảm xúc như cũ, nhao nhao cười khổ.

Ấn tượng của bọn họ đối với Trần Nhị Ngưu rất sâu.

Mấy tháng ở trên tiền tuyến này, danh khí của Trần Nhị Ngưu thật ra cũng

không nhỏ, dẫu sao tính cách của y cũng ưa thích kết giao, hầu như toàn bộ

người sống sót đều biết y.

Nhất là có một đoạn thời gian y còn nhậm chức đi tới chiến trường vác thi

thể trong chiến tranh trở về, một số người bị thương nặng hôn mê, cũng được y

cứu trở về.

"Huynh đệ, nhường một chút, ta muốn đi qua."

"Ha ha, lão Tào, đừng tưởng rằng ngươi tu vi cao là có thể không cho ta đi

qua, lúc ấy chính ta đã lôi ngươi ra từ trong đống người chết đấy, ngươi đã quên

khi đó ruột của ngươi cũng là ta nhét trở về cho sao."

"Tiểu Lý, cánh tay này của ngươi mọc ra hơi chậm nha, quay lại ta lấy cho

ngươi chút thuốc, ta có kinh nghiệm về việc này."

Đội trưởng một đường thông suốt, thuận lợi mở ra một con đường trong

đám người, đi tới bên cạnh Hứa Thanh cùng Khổng Tường Long, càng quen

thuộc chào hỏi cùng với những Chấp Kiếm Giả tu vi Linh Tàng khác.

Những Chấp Kiếm Giả tu vi Linh Tàng kia tương tự cùng Hứa Thanh và

Khổng Tường Long, đứng ở phía trước, sau khi từng người nhìn đến đội trưởng,

thần sắc đều có chút cổ quái, trong đó có một ít cũng đồng dạng được Trần Nhị

Ngưu vác ra khỏi chiến trường, mà từng người hầu như cũng đều nếm qua món

thịt của Trần Nhị Ngưu đưa qua, đều được lấy lòng.

Khổng Tường Long khẽ đảo mí mắt, mặc dù sau khi tất cả mọi người đều là

chiến hữu, cảm giác của y đối với Trần Nhị Ngưu cũng đã có chỗ cải biến,

nhưng ấn tượng và thành kiến vốn có ban đầu, vẫn khiến cho gã có chút không

chào đón Trần Nhị Ngưu.

Đội trưởng không thèm để ý những thứ này chút nào, đi lên chào hỏi cùng

mọi người, sau đó kề vai cập cổ Khổng Tường Long, làm ra vẻ như họ cực kỳ

thân thiết, trong lúc Khổng Tường Long cố hết sức kiềm chế mà cũng đội

trưởng cũng không buông ra, đội trưởng cười hắc hắc.

"Lão Khổng à, biểu cảm này của ngươi là có ý gì, gặp ta liền không có kiên

nhẫn rồi nữa à, ngươi đừng quên Sơn Hà Tử chính là ta cõng về đấy!"

Khổng Tường Long trầm mặc, không nói chuyện.

Đội trưởng mắt thấy như thế, trong lòng đắc ý, lại cập vai Hứa Thanh, nháy

mắt ra hiệu sau đó thấp giọng truyền âm.

"Ngươi có nhìn thấy lão đầu tử không? Mấy ngày nay ta đều không tìm

được lão, lão sẽ không chạy đi rồi chứ, chúng ta lừa gạt lão một lần, lão cũng dự

định gạt chúng ta một lần sao?"

Sau khi truyền âm xong, đội trưởng còn quan sát khắp nơi, tìm kiếm thân

ảnh sư tôn.

Hứa Thanh cũng kinh ngạc, trên đường đến đây hắn cũng đã bí mật điều tra

bốn phía, nhưng cũng không tìm được tung tích của sư tôn.

Ngay khi toàn bộ tu sĩ bách chiến hình thành tiểu quân đoàn, bởi vì sự xuất

hiện của đội trưởng đưa đến một chút cảm xúc chấn động, trên bầu trời, Thất

hoàng tử cùng một đám cao tầng Quận Đô đã phủ xuống nơi này.

Thất hoàng tử mặc một thân áo bào màu vàng, tóc dài tự nhiên, tướng mạo

phi phàm, hai mắt dài nhỏ, có quý khí hóa hư long tràn ngập toàn thân, bên cạnh

còn có Quận Thừa cùng với Thống Soái ba Cung, phó Cung chủ, cùng không ít

Tướng Soái hộ tống.

Trong đó có một người mặc áo giáp huyết sắc, đội mũ sắt dữ tợn, không

thấy rõ bộ dạng, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng, một người

đứng ở nơi đó, bốc lên từng trận khí tức huyết sát.

Đám người kia vừa đến, bát phương liền xuất hiện dấu hiệu ngưng kết, ngay

cả dị chất từ hố sâu của Hình Ngục Ti khi trước cũng đều bị ép xuống, tiếng gào

thét truyền ra cũng bị làm cho dừng lại.

Thời điểm vạn chúng chuyển sự chú ý đến, ánh mắt Thất hoàng tử cũng

hướng về phía đại địa.

Giờ phút này, tu sĩ đứng quanh bốn phía hố sâu không chỉ có Chấp Kiếm

Giả của Phong Hải Quận, còn có tướng sĩ cùng với tu sĩ hai Cung khác của

Hoàng Đô.

Bọn họ, đều là nhóm người đầu tiên được an bài đi vào trong Tiên Cấm.

Sau khi đảo mắt nhìn qua, Thất hoàng tử bình tĩnh mở miệng.

"Sự việc Tiên Cấm liên quan đến chiến trường nhân tộc, thân mang trọng

đại."

"Các ngươi là nhóm đầu tiên đi vào, cũng đều là tuấn kiệt của tộc ta, lệnh

các ngươi trong vòng bốn ngày phải tạo ra một khu vực, quét sạch tà ma, cung

cấp điều kiện ổn thỏa để nhóm người thứ hai tiến vào."

"Lúc nhóm thứ hai phủ xuống, các ngươi liền có thể rút trở về."

"Đây, chính là nhiệm vụ của các ngươi."

"Huyết Yểm đại soái."

Giọng nói trầm thấp của Thất hoàng tử vang vọng bát phương, thân ảnh mặc

áo giáp huyết sắc bên cạnh nghe vậy liền cất bước tiến lên, quỳ bái phía trước

Thất hoàng tử, trầm thấp mở miệng.

"Ty chức có mặt!"

Thất hoàng tử tiếp đến phối kiếm, đưa cho huyết ảnh quỳ bái phía trước.

"Chúc ngươi thắng ngay trận đầu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi