QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Tạ điện hạ!" Huyết Yểm truyền ra âm thanh nghiêm túc, hai tay tiếp kiếm,

sau đó đứng lên nhìn đại địa, giọng nói như gió lạnh vang vọng.

"Tiên Cấm, mở ra!"

Theo lời nói truyền ra, một tiếng nổ vang cực lớn, từ dưới đáy hố sâu Hình

Ngục Ti ngập trời truyền đến.

Bởi vì độ sâu kinh người, cho nên lúc âm thanh truyền ra, dư âm tiếng vang

vô cùng lớn, chấn động khuếch tán ra khắp bốn phương.

Toàn bộ mặt đất rung động lắc lư, thậm chí không thiếu thân núi xa xa cũng

bởi vậy mà chấn động, tựa như địa long trở mình, bắt đầu sụp xuống.

Thả mắt nhìn đi, phạm vi mặt đất mấy vạn dặm cũng xuất hiện từng đạo khe

hở, từng trận khói xanh bốc lên, trong khoảng thời gian ngắn, nhật nguyệt vô

quang, thiên địa u ám.

Mà đầu nguồn của hết thảy những thứ này, chính là phía trong hố sâu, giống

như có một cánh của Địa Ngục bị mở ra, dị chất mãnh liệt trước đó chưa từng

có phóng thích, bay thẳng lên trời, rậm rạp cuộn mình tràn ra bốn phía.

Mặc dù có từng đạo trận pháp chuẩn bị từ trước không ngừng vận hành, tinh

lọc bốn phương, nhưng vẫn khó có thể xua tán dị chất tích lũy trong vô số năm

tháng này.

Nhưng mà nếu như Thất hoàng tử đã quyết định mở ra Tiên Cấm, tự nhiên

cũng có chuẩn bị đầy đủ, cho nên rất nhanh liền có rất nhiều quân sĩ đi đến, trên

thân từng người đều có những chiếc lồng giam đã thu nhỏ lại cỡ chừng quả

đấm.

Sau khi những chiếc lồng giam này được mở ra, lập tức có từng đạo thân

ảnh bị những sợi dây xích buộc chặt từ trong bay ra, dần dần hóa thành một

người có kích cỡ bình thường.

Đây đều là tù binh Thánh Lan tộc.

Những tù binh này hiển nhiên đều bị gieo xuống một chút vật đặc thù, sau

khi xuất hiện thì bọn họ vẻ mặt hoảng sợ, bị ném tới bên trong dị chất, thân thể

tựa như hóa thành hắc động, bắt đầu điên cuồng hấp thu dị chất.

Trong chớp mắt, từng tu sĩ Thánh Lan tộc phát ra âm thanh thê lương tột

cùng, tiếng kêu cực kỳ bi thảm.

Bởi vì trong người bị gieo xuống đồ vật đặc thù, cho nên bọn họ không hề

tan vỡ mà nhao nhao dị hoá, trở thành dị thú không có thần trí, sau đó lại bị tu sĩ

Hoàng Đô túm xiềng xích, kéo quay trở về, lại phong ấn ở trong lồng giam.

Một nhóm lại tiếp một nhóm.

Một màn này khiến cho không ít người bốn phía nhìn thấy, tâm thần đều

rung động lắc lư mãnh liệt.

Mà từ đầu đến cuối, Thất hoàng tử đứng giữa không trung đều không xuất

hiện một chút cảm xúc nào, cho đến sau khi có hơn hai trăm vạn tù binh bị ném

tới bên trong dị chất, toàn bộ hóa thành dị thú, rốt cuộc dị chất tràn ra từ hố sâu

cũng đã tiêu tán tám chín thành.

"Đưa 200 vạn binh khí dị hoá này tới chiến trường, ném tới trên tiền tuyến

Thánh Lan tộc, chuyển giao một phần lễ vật nhỏ cho bọn họ."

"Lại đưa những tù binh còn lại lần lượt tới nơi đây, mỗi ngày không ngừng

để cho bọn họ hấp thu."

"Phải bảo đảm dị chất nơi đây không dao động nhân tộc Phong Hải Quận

chúng ta."

Thất hoàng tử nhàn nhạt mở miệng, nói xong liền quay người nhìn mọi

người sau lưng.

"Như thế, được chứ?"

Quận Thừa trầm mặc, phó Cung chủ ba Cung cúi đầu, toàn bộ những người

xung quanh cũng cam chịu.

Các tộc ở bốn phương cũng run sợ trong lòng, toàn bộ lộ ra thần sắc cung

kính.

"Như vậy, nhóm người thứ nhất, tiến vào đi thôi." Thất hoàng tử nói xong,

trong sự cung kính của mọi người, quay người rời đi.

Quận Thừa cùng với Thống Soái ba Cung, đứng sừng sững ở trên trời mà

không đi theo, bọn họ phải chịu trách nhiệm an toàn cùng với tiếp ứng bên

ngoài.

Về phần người chịu trách nhiệm tìm kiếm cụ thể, chính là vị Huyết Yểm đại

soái kia, vì vậy dưới sự sắp xếp của gã, những người xung quanh cũng nhao

nhao đi vào.

Đoàn người Chấp Kiếm Cung tiến vào hố sâu, trừ quân đoàn ra thì còn có

bốn vị chấp sự.

Bên trong bốn vị này, ngoại trừ Tư Nam đạo nhân cùng với Tôn chấp sự ra,

hai vị khác là người đến từ Chấp Kiếm Giả đi theo quân dưới trướng Thất

hoàng tử, tu vi cũng là Quy Hư nhị giai.

Còn có cả Ti Luật Cung cùng với Phụng Hành Cung, cũng đều do chấp sự

riêng của họ dẫn theo người.

Đi theo bọn họ bay về phía hố sâu, dưới từng đạo mệnh lệnh, chúng tu trên

mặt đất bao gồm cả tướng sĩ Hoàng Đô, bắt đầu lần lượt tiến vào khu vực Tiên

Cấm.

Quân đoàn Chấp Kiếm Cung chỗ Hứa Thanh cũng tương tự hành động.

Rất nhanh, hơn mười vạn tu sĩ nhân tộc cũng theo hố sâu cực lớn bước vào

bên trong, lúc này thân ảnh vị Huyết Yểm đại soái kia cũng tan biến ở trong hố

sâu, sau đó trận pháp nơi đây lập lòe tia sáng, có càng nhiều quân sĩ Hoàng Đô

hơn nữa, mở ra vô số trận pháp.

Từng tầng một bao phủ, khiến cho phòng thủ nơi đây rất kiên cố.

Cùng lúc đó trong hố sâu, từng đạo thân ảnh tu sĩ đang từng nhóm từng

nhóm gào thét lao xuống.

Phía trước nhất chính là đoàn quân tiên phong, chịu trách nhiệm dò xét, mỗi

lần tới khu vực nhất định, xác định không có gì đáng ngại thì phía sau sẽ lần

lượt có người đến, hết thảy đều có trật tự.

Càng đi xuống, khí lạnh càng nặng, dị chất càng dày đặc.

Cho đến một lát, cuối cùng đã tới đáy, Hứa Thanh trông thấy ở đó có một cỗ

trận pháp thạch trùy khổng lồ và tràn ra cảm giác cổ xưa.

Từng cây cột đá có khắc phù văn phức tạp cực lớn, sừng sững đứng ở chỗ

này, mỗi một cây đều là đầu mối hạch tâm then chốt của trận pháp.

Mà bây giờ tâm trận pháp bên trong đã tan vỡ, bên trong biên giới có rất

nhiều hòn đá vờn quanh, là một cái lổ thủng lớn bất quy tắc.

Nhìn theo lỗ thủng, có thể thấy bên dưới hình như tồn tại một cái thế giới.

Chỗ đó, chính là Tiên Cấm, cũng chính là nơi đã từng là một trong ba mươi

sáu hành cung của Huyền U Cổ Hoàng.

Lúc đầu nó vốn không nằm ở trong lòng đất, nhưng sau đó bởi vì vỏ mặt đất

biến hóa cùng với năm đó nhân tộc phong ấn, cho nên đã bị chôn xuống dưới

vực sâu.

Lúc Hứa Thanh quét mắt tới, đội trưởng bên cạnh hắn cũng đang đánh giá

nơi đây, giờ phút này cũng có lần lượt người đến, Thanh Thu và Ninh Viêm

cũng ở trong đó.

Sau khi chú ý thấy Ninh Viêm, đội trưởng rất là vui sướng, chạy tới ôm cổ

Ninh Viêm rồi túm đến bên cạnh Hứa Thanh, sau đó hai mắt sáng lên, nhưng lại

cố gắng bày ra bộ dáng chân thành.

"Tiểu Ninh Ninh, ta rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?"

Ninh Viêm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn đội trưởng, cười nhạt, chậm rãi mở

miệng.

"Ta không nhớ ngươi."

Cùng lúc đó bên trong Quận Đô, trong một chỗ dân cư, Ninh Viêm mơ mơ

màng màng mở mắt ra, trong mắt có chút mờ mịt, nhìn chung quanh, sau đó con

mắt của gã bỗng nhiên trợn to, chợt lao ra.

Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến biên giới Quận Đô, sau đó nhìn xuống

phía dưới, phát hiện chỗ đó tràn ngập trận pháp, không có nhiều người tồn tại,

đáy lòng lập tức kêu rên.

"Xong đời, tại sao ta lại mê man ngủ như vậy chứ, đến trễ mất rồi, không

thể như vậy được nha."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi