QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh có một lần quyền hạn vận dụng thứ này, đây chính là Cung chủ

trước khi chết đã chuyển cho hắn.

Giờ phút này, Cấm Kỵ vừa xuất hiện, toàn bộ phàm tục Quận Đô đều giật

mình, tâm thần của tu sĩ bốn phía tế đàn dâng lên gợn sóng, mà mảnh lưới lớn

màu vàng vừa xuất hiện là lập tức hạ xuống, không ngừng co rút lại, hướng về

phía bàn tay đứt.

Thần sắc lão nô biến đổi, nhanh chóng lui người về phía sau.

Thế nhưng mảnh lưới lớn màu vàng cũng không triển khai lực sát thương

đối với lão ta, bởi vì ở trong lòng Hứa Thanh, dùng lực lượng pháp bảo Cấm Kỵ

một lần duy nhất vào trên người lão nô này, không đáng.

Trong chốc lát, dưới ánh mắt tất cả mọi người, lưới lớn màu vàng bao phủ

bàn tay đứt.

Cũng vào thời khắc này, thân ảnh Hứa Thanh đi ra từ bên trong bàn tay đứt,

sắc mặt của hắn trắng bệch, há miệng phun ra máu tươi, ngực lõm xuống, cảm

giác đau nhức kịch liệt truyền khắp toàn thân, dù có bàn tay đứt phòng hộ,

nhưng hắn vẫn bị thương rất nghiêm trọng.

Nhưng hắn vẫn đứng ở nơi đó, đứng bên trên bàn tay đứt, nghênh đón lưới

lớn màu vàng ập đến.

Trong chớp mắt, lưới lớn màu vàng bao bọc thân ảnh của hắn, tạo thành một

đoàn hỏa diễm màu vàng, thủ hộ hắn ở bên trong.

Từ xa nhìn lại, cùng thiên địa so sánh, ngọn lửa này tựa hồ chỉ là một đạo

ánh sáng, như một đốm lửa nho nhỏ, rất khó thiêu đốt toàn bộ thế giới, không

có ý nghĩa gì cả.

Hứa Thanh nhìn về phía bốn phương, chấn động trong lòng khó dừng lại.

Hắn biết rõ, từ lúc hắn bước ra khỏi đoàn người, đã xuyên phá bầu trời của

Phong Hải Quận.

Mà người phá thiên, tự nhiên sẽ được tôn trọng.

Sự xuất hiện của Phó cung chủ và chấp sự, không phải do hắn dự đoán từ

trước, mà đại điểu Thanh Linh cũng giống như vậy, Hứa Thanh cũng không hề

triệu hoán nó.

Nhưng bọn họ, lại từng người đi ra.

Còn có hơn 10 vạn chiến hữu kia, giờ phút này bọn họ đều nhìn tới hắn,

trong mắt mang theo kiên định, bọn họ...Tin tưởng hắn.

Hứa Thanh lau đi máu tươi bên khóe miệng, hắn đột nhiên cảm giác được

mình có thêm càng nhiều dũng khí hơn nữa.

Tuy rằng trong hơn mười vạn tu sĩ nơi đây chỉ có ba thành là Chấp Kiếm

Giả, còn lại bảy thành đến từ tu sĩ hai Cung khác cùng với phủ Quận Thừa, trên

nét mặt của bọn họ đều hiện ra vẻ do dự.

Nhưng lúc này Hứa Thanh đã không còn sợ hãi.

Người, chính là như vậy, bất kể đã từng do dự và cân nhắc cỡ nào, nhưng

sau khi không thèm đếm xỉa, ngược lại liền không thấy sợ hãi gì nữa.

Thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy đáng tiếc là, người vừa nãy tiến tới gần

mình lại không phải là Quận Thừa, mà là lão nô kia, khiến cho đòn sát thủ của

hắn khó có thể triển khai, cũng khiến cho hết thảy cố gắng lúc trước, xuất hiện

biến hóa.

Mà con khôi lỗi tứ giai kia, cũng nằm bên ngoài dự đoán của hắn.

"Ta chỉ có một lần cơ hội........."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, hắn cần tạo ra thời cơ Quận Thừa nhích lại

gần mình.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh thở sâu, nhìn Quận Thừa.

"Quận Thừa, ngươi đã không muốn thừa nhận thân phận Chúc Chiếu, như

vậy ta vẫn gọi ngươi là Quận Thừa đi, thật ra nếu như ngươi muốn bắt ta, không

cần tới người bên ngoài, mặc dù ngươi cao cao tại thượng, nhưng ngươi là đại

năng Quy Hư, ta chỉ là một tu sĩ Giả Anh, đã dám đứng ra thì cũng không nghĩ

có thể thuận lợi sống sót."

Nói đến đây, khóe miệng Hứa Thanh lại tràn ra máu tươi, nhưng hắn vẫn

tiếp tục nói.

"Quận Thừa, Chúc Chiếu hành động cực đoan, thích biểu diễn một màn

huyết sắc, những thứ phát sinh ở nơi đây, là màn biểu diễn huyết sắc của ngươi

sao?"

"Nhưng tại sao ta lại cảm thấy, hình như rất kém cỏi vậy."

Hứa Thanh lắc đầu.

"Kém cỏi không phải là màn biểu diễn này, mà là ngươi, ngay cả lòng của

mình cũng đè xuống, vi phạm nguyên tắc của chính mình, ngươi, không xứng

xưng là Chúc Chiếu."

Quận Thừa bình tĩnh nhìn Hứa Thanh, thần sắc không có bất kỳ biến hóa,

nhàn nhạt mở miệng.

"Ta niệm tình ngươi có công đối với Phong Hải Quận, vả lại tự vấn lương

tâm vạn trượng trước Đại Đế, vẫn không đành lòng trảm ngươi, ngươi chớ đi

từng bước về phía nghịch đồ không lối quay về, tự tìm đường chết."

Hứa Thanh nghe vậy, nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ thản nhiên.

"Mưu kế như ngài, có thể nói nhiều lời cùng ta như vậy, nghĩ đến cũng đã

nhìn ra ngôn ngữ vụng về của ta chính là vì dụ ngài tới gần, ta mặc dù không

phải Chúc Chiếu, nhưng ta nghĩ rằng tinh thần thản nhiên của Chúc Chiếu rất

tốt, ta cũng thản nhiên, ta đúng là có một cái thủ đoạn để giết ngài, chỉ cần ngài

dám tới gần ta."

"Như vậy thì, Quận Thừa đại nhân, ngài sợ một người Giả Anh nho nhỏ như

ta sao? Ngài dám tới gần ta hay không?"

"Ta biết rõ, ngươi không dám, bởi vì ngay cả thân phận thật sự cùng với tên

của mình, ngươi cũng không dám nói ra." Hứa Thanh lắc đầu, hơi đổi giọng.

"Mà màn biểu diễn này, là để cho ai xem? Tử Thanh Thái Tử sao, ta nghĩ gã

sẽ lắc đầu, bởi vì ngươi dám làm không dám chịu, người của Tử Thanh Thái

Tử, thì ra chính là cái dạng này, nghĩ đến bản thân Tử Thanh cũng là nhân vật

như vậy, khó trách năm đó vẫn lạc, đúng là không đặt lên được mặt bàn."

Hứa Thanh cười mở miệng, vẻ trào phúng.

"Hay là, ngươi, thật ra không xứng đi theo Tử Thanh Thái Tử?"

Tất cả lời nói lúc trước của Hứa Thanh, Quận Thừa đều bình tĩnh lắng nghe,

duy chỉ có hai câu cuối cùng này, trong mắt Quận Thừa rốt cuộc đã lộ ra một tia

hàn mang chợt hiện lên rồi lập tức trôi qua.

Giờ khắc này, vết nứt tru tâm kia, càng lớn hơn một chút.

Vì vậy Quận Thừa ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, truyền ra giọng nói

khàn khàn.

"Trò khôi hài này cũng nên kết thúc rồi, Thất điện hạ, đã để ngài chê cười

rồi."

Thất hoàng tử không nói chuyện, mỉm cười nhìn qua hết thảy.

Quận Thừa nói xong, vung tay phải lên, bên cạnh lão lại lần nữa xuất hiện

thêm một cái vòng xoáy, một cỗ lực lượng Quy Hư tứ giai ầm ầm bộc phát ra từ

bên trong, theo tiếng bước chân truyền đến, bộ khôi lỗi thứ hai bước ra từ bên

trong.

Áo giáp tương tự, tạo hình tương tự, kinh khủng tương tự, gương mặt cũng

tương tự máu thịt mơ hồ.

Sự xuất hiện của nó, khiến cho tâm thần của tất cả mọi người nơi đây đều

điên cuồng chấn động, hoảng sợ tột cùng.

Một con khôi lỗi đã rất kinh người, giờ phút này thế mà lại còn có thêm một

khôi lỗi Quy Hư tứ giai thứ hai.

Không đợi tâm thần nhiều người hiện ra gợn sóng, giọng nói của Quận Thừa

đã vang vọng trong tai vô số phàm tục trong Quận Đô.

"Chấp Kiếm Giả Hứa Thanh, chấp mê bất ngộ, bịa đặt sinh sự, làm loạn

Phong Hải Quận, đại nghịch bất đạo, không xứng tự vấn lương tâm vạn trượng,

tước bỏ thân phận Chấp Kiếm Giả, hành quyết ngay tại chỗ, dẹp an lòng dân!"

Một khắc lời Quận Thừa truyền khắp bát phương, bộ khôi lỗi thứ hai đạp

không đi ra.

Tiến thẳng đến phía Hứa Thanh!

Quận Thừa, đúng là vẫn không đích thân đi đến!

Mà đúng lúc này, một tiếng than nhẹ từ hư vô truyền đến.

Thanh âm này vừa ra, Thất hoàng tử cùng với những Thống Soái của gã,

toàn bộ ngẩng đầu, ánh mắt của Quận Thừa cũng ngưng tụ lại.

Một thân ảnh, thật giống như được họa sĩ vẽ ra từ trong hư vô vậy, xuất hiện

ở ngay trước mặt Hứa Thanh, giơ tay phải lên, theo phía con khôi lỗi đi tới.

Bầu trời nổ vang, đại địa chấn động.

Con khôi lỗi đang đi tới kia, dừng bước chân lại, ngẩng đầu chết lặng nhìn

qua người phía trước Hứa Thanh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi