Phong Hải Quận.
Một cái chớp mắt khi Bạch Tiêu Trác tử vong, từng đạo núi sông từ Viễn Cổ
trở về đột ngột mọc lên ở các Châu trong Quận, đồng loạt chấn động.
Vốn dĩ lúc màn trời thứ hai biến mất, chúng nó đã ở vào thế sụp xuống,
nhưng hình như vẫn còn có một luồng ý chí đang chống đỡ, cho nên không
hoàn toàn tan rã.
Nhưng giờ phút này, trong âm thanh ầm ầm vang vọng, những núi sông
Viễn Cổ này hoàn toàn tan vỡ, chia năm xẻ bảy, thành những khối vụn.
Sau đó lại tróc ra, hóa thành bụi bặm, tựu như đã trôi qua vài vạn năm
tháng, toàn bộ đã trở thành tro bụi, tiêu tán.
Bầu trời trở nên sáng sủa, mặt đất chậm rãi trở về.
Chỉ là thả mắt nhìn đi, vẫn là tràn ngập bừa bộn như cũ.
Tổn hại của trận chiến này lưu lại, che kín toàn bộ Phong Hải Quận, nhìn
thấy mà giật mình.
Các tộc tử vong vô số, nhất là tiểu quốc tiểu tông nhân tộc, bị diệt vô số.
Chiến tranh lúc trước vốn đã khiến cho Phong Hải Quận tổn thất cực lớn,
bây giờ hạo kiếp Quận Thừa lại đến, khiến cho Phong Hải Quận đang ở trong
quá trình khôi phục bỗng rơi vào tình cảnh đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì
sương.
Trong khoảng thời gian ngắn, các Châu đều trở nên u ám, người người bi
thương, mà rất nhiều người chết, thậm chí còn không biết nguyên nhân của hạo
kiếp.
Âm thanh thương tiếc và thút thít, tràn ngập thiên địa.
Về phần hạch tâm của trận kịch biến này, Quận Đô trong Phong Hải Quận
cũng là như thế.
Không khí bi thương lan tràn khắp Đô thành, dù thiên lôi cuồn cuộn trên
bầu trời đã sa sút, cùng với mây máu ít dần, nhưng bi thương lại càng nhiều hơn
nữa.
Trăng sáng chậm rãi xuất hiện ở trên màn trời bầu trời đêm, lặng lẽ nhìn
xuống hết thảy.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, trong cơ thể hai cỗ khôi lỗi thi hài thử nghiệm
Thần Linh ở giữa không trung trên tế đàn, bỗng truyền ra âm thanh đứt gãy, dần
dần ra tay chậm chạp, khí tức dần dần tiêu tán.
Quận Thừa tử vong khiến cho bọn nó mất đi đầu nguồn, vì vậy hai mắt vốn
mở ra, cũng đang chậm rãi khép kín, mắt thấy sẽ mất đi hết thảy khí tức.
Đúng lúc này, Thất hoàng tử ngẩng đầu, giọng nói uy nghiêm truyền khắp
toàn bộ Quận Đô, rơi vào trong tai toàn bộ phàm tục đang ở trong tuyệt vọng.
"Quận Thừa làm loạn, hủy Phong Hải ta, việc này thiên địa cùng phẫn nộ,
tuyệt không thể dung!"
"Toàn bộ tướng sĩ nghe lệnh, trấn áp hết thảy loạn đảng Quận Thừa phủ,
khiến thiên địa Phong Hải Quận nắng ấm chiếu rọi!"
Theo giọng nói Thất hoàng tử vang vọng, những Thống Soái chung quanh
gã nháy mắt bay lên trên không, gã cũng tự thân bước ra một bước, đi thẳng đến
hai con khôi lỗi sắp mất đi khí tức kia.
Tốc độ cực nhanh, trong chốc lát hơn 10 vị Thống Soái tới gần, âm thanh
kinh thiên động địa vang tận mây xanh.
Thất hoàng tử anh dũng vô cùng, giống như bộc phát phẫn nộ đè ép từ lâu,
ầm ầm đánh tới một con khôi lỗi.
Bởi vì toàn lực ứng phó, thế nên đã tạo thành một thân ảnh hư ảo cực lớn,
hiện ra trong thiên địa, khiến cho giờ khắc này phàm tục trong Quận Đô đều có
thể thấy rõ.
Những Thống Soái kia lại càng ra tay như sét đánh, cho nên hai cỗ khôi lỗi
kia rất nhanh liền mất đi chiến lực, rơi xuống mặt đất, không còn khí tức.
Cùng lúc đó, thân ảnh hư ảo của Thất hoàng tử mở hai tay ra, lấy thân ngăn
cản mưa máu hạ xuống Quận Đô.
Mây máu rơi vào trên thân ảnh kia, tạo thành từng đạo dấu vết ăn mòn,
nhưng cuối cùng vẫn bị Thất hoàng tử lấy bản thân ngăn cản, không tiếp tục rơi
xuống nữa, cuối cùng dưới kim long rống một cái, mây máu trên bầu trời tiêu
tán.
Đồng thời, quân sĩ bên ngoài Quận Đô cũng lăng không bay đến, riêng phần
mình triển khai pháp thuật, tạo thành đại trận xua tán dị chất nơi đây.
Thất hoàng tử tâm nhân hậu, hạ lệnh toàn bộ tướng sĩ phân tán ra khắp Quận
Đô, cứu vớt người phàm tục.
Dưới pháp chỉ của gã, vô số phàm tục vào thời khắc dị hoá mấu chốt được
cứu viện trở lại, mà dị chất của Quận Đô, cũng bắt đầu tiêu tán phạm vi lớn.
Thỉnh thoảng còn có âm thanh kích động hoan hô cùng ca tụng, mang theo
cảm kích đối với Thất hoàng tử, lẻ tẻ từ bát phương truyền đến, nhưng không
phải tất cả mọi người đều sẽ trở thành người mù, trở thành kẻ điếc, trở thành kẻ
đần, có thể bị tùy ý để tâm ý diễn trò lừa gạt bản thân, cho nên âm thanh hoan
hô không phải rất nhiều, càng nhiều người đều đang trầm mặc.
Nhất là hơn mười vạn tu sĩ ba Cung bốn phía quanh tế đàn, tất cả bọn họ
đều lạnh lùng nhìn những hành động Thất hoàng tử làm ra, trong mắt của bọn
họ mang theo thất vọng, mang theo phẫn nộ, mang theo trào phúng.
Cũng có đắng chát.
Có người, nhớ tới Cung chủ.
Có người, nhớ tới sau khi Cung chủ chết trận, bên trong lời nói chỉ có một
câu, tận trung cương vị công tác.
Mà tất cả công lao, hết thảy vinh quang, trong lúc bất tri bất giác, đã trở
thành quầng sáng của vị Thất hoàng tử này.
Giờ phút này, hình như sự tình phát sinh ở trên người Cung chủ Chấp Kiếm
Cung trước đó, lại tiếp tục tái diễn.
Bởi vì, người biết rõ chân tướng chỉ có bọn họ, nhưng lời nói của hơn mười
vạn người, phóng tầm mắt ra toàn bộ Quận Đô, phóng tầm mắt tới toàn bộ nhân
tộc, cũng là chỉ là một đạo sóng nhỏ mà thôi.
Về phần phàm tục, chướng ngại nhận thức khiến cho bọn họ rất dễ bị ảnh
hưởng, mặt khác, bản chất nhân tính, thật ra cũng đã ẩn chứa cái thuộc tính dễ
quên này.
Không cần quá lâu, trí nhớ bọn họ sẽ theo bản năng cảm thấy sự tình này trở
nên mơ hồ, bị tân điểm hấp dẫn sự chú ý.
Chỉ cần Thất hoàng tử lấy Tố Đan là cửa khẩu đột phá, như vậy gã có thể
tương đối hóa giải hết tất cả bất lợi.
Dẫu sao, đối với cái ác của Quận Thừa, đó chính là độc Tố Đan, đây mới là
việc cùng nhịp thở với tất cả mọi người.
Mà những người bên ngoài Quận Đô không biết chân tướng, lại càng dễ bị
ảnh hưởng, thứ bọn họ vĩnh viễn nghe được, là một đáp án khác.
Nhất là Thất hoàng tử còn vừa mới mở biên cương, khai lãnh thổ, chủ đạo
đưa Thánh Lan tộc quy trở về, lại còn từng giải cứu nguy cơ của Phong Hải
Quận, lập nhiều chiến công bất thế.
Quầng sáng của gã giống như là Kim Thân vậy, cho nên lời của gã càng có
nhiều người tin hơn.
Thời gian dần qua, nhân tâm sẽ bị sóng lớn dập rửa qua, chậm rãi tản mất,
cho đến khi chôn xuống trong góc lịch sử, không còn ý nghĩa.
Trừ phi, Hứa Thanh còn sống, vả lại lập tức trở về!
Nói như vậy, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác nhau.
Lúc nhân tâm chưa có dao động, đã có đầu nguồn hội tụ, vận khí cũng đã có
chỗ quy nhất, thì tất cả mọi thứ sẽ khác biệt.
Nhưng trong nhận thức của mọi người đều rõ, loại khả năng này, rất thấp.
Trên màn trời, Diêu Hầu nhìn qua hết thảy, hai mắt nhắm nghiền, thầm than
một tiếng.
Lão hiểu được, sự hiện hữu của mình, sắp là điểm để cho Thất hoàng tử
cướp lấy hết thảy thành quả.
Bởi vì cuối cùng lão cũng là được Thất hoàng tử cứu, cũng đi ra từ bên
trong hàng Thống Soái của Thất hoàng tử.
Phó Cung chủ ba Cung cũng chỉ có thể trầm mặc.
Thanh Cầm bi thương một tiếng, bất lực