Thất gia hạ xuống, đứng ở bên cạnh đại đệ tử của mình.
Đội trưởng há miệng muốn nói, Thất gia lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng.
"Đợi!"
"Trước lúc Hứa Thanh bước ra, hắn đã nói qua với ta, hắn nắm giữ phương
pháp hóa giải cho tất cả mọi người đã ăn Tố Đan, có thể khiến cho nhân tộc
toàn bộ Quận Đô, tránh khỏi việc bị Tố Đan làm hại!"
"Ta đã nếm qua Tố Đan, nếu như người khác nói ra phương pháp hóa giải
thì ta sẽ không tin, ta chỉ tin tưởng phương pháp mà người hôm nay có thể đứng
ra và lên tiếng, đã dám vạch trần hết thảy, chính là Hứa Thanh!"
Lời của Thất gia vô cùng cao minh, truyền khắp toàn bộ Quận Đô, lập tức
liền dẫn động tâm thần vô số nhân tộc, con ngươi Thất hoàng tử càng co rút lại.
Trong mắt đội trưởng lộ ra kỳ mang, thầm nghĩ quả nhiên là sư tôn, gừng
càng già càng cay, vì vậy liền gật đầu, không nói chuyện.
Mà giọng nói của Thất gia, cũng làm hơn mười vạn người nơi đây nhao
nhao nhìn về phía lão.
Trong mắt Diêu Hầu cũng lộ ra tinh mang, thần sắc Thanh Cầm cũng hiện ra
hy vọng, phó Cung chủ ba Cung cũng ngẩng đầu nhìn Thất gia.
Nơi đây người hiểu rõ Hứa Thanh nhất, dĩ nhiên là sư tôn của hắn.
Cho nên giờ phút này, sức nặng từ lời nói của Thất gia ở trong lòng hơn
mười vạn tu sĩ cũng không giống vậy.
Nhất là ẩn ý trong đó, có lẽ có người lúc trước không hiểu ra, nhưng giờ
phút này cũng đã kịp phản ứng.
Trên bầu trời, Thất hoàng tử trấn an lại cõi lòng một chút, nhàn nhạt mở
miệng.
"Thành kiến của các ngươi đối với ta quá sâu!"
"Chuyện hôm nay, các ngươi nhìn thấy ta không đích thân ra tay, nhưng thật
sự ta không ra tay sao? Ta đã ra tay!"
"Diêu Thiên Yến là ta cứu, sự xuất hiện của lão thì ta cũng không ngăn trở,
ngầm đồng ý đối với hành vi kia."
"Nếu không có Diêu Thiên Yến đưa lên chứng cứ mấu chốt, dựa vào một lời
nhiệt huyết của Hứa Thanh, thì có ích lợi gì?"
"Tất nhiên ta cũng phát hiện manh mối về thân phận của Quận Thừa, đây
cũng là lý do tại sao lúc trước ta cứu Diêu Thiên Yến, ta vốn định đợi Thánh
Lan tộc quy trở về, đại cục của nhân tộc đã ổn định, sau đó lại đến xử lý việc
này."
"Bởi vì ta không thể để cho vô số tu sĩ nhân tộc ta sau khi hy sinh, trong khi
đông đảo anh linh trả giá, dưới khí thế Nhân Hoàng vất vả khổ cực tiêu hao Thự
Quang Chi Dương mới đánh ra, bởi vì thời gian trôi qua, mà tiêu tán!"
"Quân quý thần tốc, thời điểm này là lúc chúng ta thu hồi quê hương, chúng
ta nhất thiết không thể để phía sau làm loạn!"
"Cho nên, ta mới cưỡng ép nhịn xuống."
"Mà các ngươi không biết, chỉ là một tên Bạch Tiêu Trác, làm sao có thể bố
trí xuống cục diện lớn như thế, sau lưng của gã tất nhiên sẽ có liên kết càng sâu,
cũng chính là chủ thượng trong miệng gã!"
"Cho nên, sau khi ta biết hết thảy, ta liền lựa chọn ở ngoài sáng chờ đợi, chờ
vị chủ thượng kia xuất hiện. Mà một loại khả năng khác, là ta không ra tay thì
kỳ chủ ở phía sau kia cũng sẽ không ra tay, ta... Là một loại uy hiếp, là sự đảm
bảo của các ngươi!"
"Các ngươi có thể không hiểu, có thể chất vấn, nhưng không thể chối bỏ ý
nghĩa của ta ở trong chuyện này."
Dưới tế đàn, hơn mười vạn tu sĩ toàn bộ trầm mặc, không ai để ý tới.
Thất hoàng tử than nhẹ, sau đó trong mắt có nét nghiêm khắc.
"Các ngươi có thể đợi, nhưng xây dựng lại Phong Hải Quận không thể đợi,
tất cả mọi người trong Quận Đô khôi phục không thể đợi, nhân tộc càng tuyệt
đối không thể đợi cứu viện!"
"Thời khắc mấu chốt như thế, ngoại tộc tất có khả năng làm loạn, người nhà
của các ngươi, tông môn của các ngươi, quê hương của các ngươi, đều đang
trong tình trạng nguy cấp."
"Diêu Hầu nghe lệnh, ba Cung nghe lệnh, tướng sĩ Phong Hải Quận nghe
lệnh!"
"Các ngươi đi theo đại quân Hoàng Đô, lập tức đi đến các Châu trong Phong
Hải Quận, trấn áp hết thảy kẻ làm loạn, giải cứu toàn bộ nhân tộc gặp tai hoạ,
đây là chức trách của các ngươi!"
Dưới tế đàn, vẻ mặt của hơn mười vạn tu sĩ riêng phần mình phức tạp, lời
của Thất hoàng tử không sai, bọn họ không thể phản bác chút nào, đây đúng là
chức trách của bọn họ.
Nhưng một khi tản, liền thật sự tách rời.
Không phải không thể đoàn tụ, nhưng phải mất rất lâu sau, mà lúc đó, có lẽ
hết thảy đều bị cải biến, đen trắng cũng sẽ bị điên đảo.
Xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, là một cây đao.
Thần sắc phó Cung chủ ba Cung ảm đạm, Diêu Hầu thở dài, vừa muốn mở
miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lão chợt quay đầu nhìn về phía xa xa.
Thân thể Thất gia chấn động, lập tức quay đầu nhìn về phương xa.
Đội trưởng cũng đồng dạng như vậy, hô hấp có chút dồn dập, trong ánh mắt
lộ ra ánh sáng màu lam, vẻ mặt mang theo vui mừng.
Còn cả Thanh Cầm, hưng phấn phát ra một tiếng gào thét.
"Dát!"
Dưới vùng đất, hơn mười vạn tu sĩ cũng đều có phát hiện.
Lông mày Thất hoàng tử nhíu một cái rất nhỏ khó thể nhận ra, nhìn về thiên
địa xa xăm.
Giờ phút này, trên bầu trời bỗng có một đạo cầu vồng lấy tốc độ cực nhanh
đang gào thét bay về phía Quận Đô.
Tốc độ này, tuyệt đối không phải Giả Anh có được, đó là tốc độ của Quy
Hư.
Có thể thấy, tồn tại tràn ra tốc độ kinh người như thế, là một vị Mộc Linh
Tộc thật lớn.
Mà trên bờ vai của vị này, thình lình có một thân ảnh cao ngất mặc một
chiếc đạo bào máu tím nhuộm máu.
Đạo bào tung bay, mái tóc phất phới, ánh mắt kiên nghị như ẩn chứa tinh hà,
tướng mạo tuấn mỹ, thiên địa cũng phải biến sắc.
Chính là Hứa Thanh.
Trên tay phải của hắn, còn có một con tiểu bạch xà quấn quanh, giờ phút
này đang tò mò nhìn Quận Đô.
Sự xuất hiện của hắn, lập tức khiến cho tu sĩ Quận Đô trở nên kích động,
truyền ra âm thanh hoan hô, sóng âm kinh thiên động địa, khiến cho bát phương
nổ vang, thiên địa cộng hưởng.
Trên màn trời, con kim long bốn móng kia cũng tương tự gào thét, thân thể
tràn ra quang mang kim sắc, gia trì cho Hứa Thanh, càng phun ra mây ngũ sắc,
khiến cho thiên địa trở nên sặc sỡ loá mắt, khiến cho tất cả mọi người bên trong
Quận Đô đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên, ngoại trừ Hoàng tử ra, nó tràn ra điềm lành cho nhân tộc
bên ngoài.
Vì vậy, bên trong Quận Đô lại càng truyền ra nhiều tiếng hoan hô hơn nữa,
vang tận mây xanh, so với lúc trước Cung chủ chết trận, so với lúc Thất hoàng
tử từ Thánh Lan tộc đắc thắng trở về, càng thêm sôi nổi, sóng âm khiến cho
thiên địa dấy lên gợn sóng cực lớn.
Pho tượng Huyền U Cổ Hoàng cũng đều rung động lắc lư.
Lúc trước, Hứa Thanh ở bên dưới Quận Đô, đứng trong vạn quân, ngẩng
đầu nhìn qua Thất hoàng tử được vạn chúng chú mục đi xa, chỉ có thể trầm mặc.
Hôm nay, Thất hoàng tử ở bên trong Quận Đô, cùng với chúng tu phía trên
tế đàn, nhìn qua Hứa Thanh được Quận Đô nhiệt liệt hoan hô trở về, tương tự
cũng chỉ có thể trầm mặc.
Càng có vô tận vận khí, từ bát phương bay lên, hội tụ thẳng đến phía Hứa
Thanh.
Trong quá trình hắn đến, vận khí nhanh chóng hội tụ tới trên đỉnh đầu của
hắn, cho đến khi huyễn hóa ra một cái quan hoàn mà người thường cũng có thể
thấy được!
- ---------
*Lời của tác giả Nhĩ Căn:
Những tình tiết cao trào dạo gần đây chỉ là khởi đầu bên trong ý tưởng của
ta, coi như là món ăn khai vị, dựa theo mạch suy nghĩ của ta, phía sau còn có
những món chính, đại tiệc càng lớn nữa.
Ta cảm giác mình chính là một người đầu bếp, ta cố gắng làm một bữa mỹ
thực cho mọi người, các ngươi cũng có thể thấy ta suy nghĩ rất nghiêm túc.
Còn dịch giả là người cố gắng dịch sát nghĩa để mọi người đọc dễ hiểu,
cũng như trau chuốt câu văn để dễ đọc và cảm nhận cái hay của quyển truyện
này.
Do đó, Nhĩ Căn ta nhắn nhủ huynh đệ tỷ muội, cầu vé tháng Qidian, và hãy
ủng hộ và đề cử Ngọc Phiếu ở Bạch Ngọc Sách.