Nửa ngày sau, tộc địa Yên Miểu Tộc trong trí nhớ Hứa Thanh hiện ra ở xa
xa.
Từ xa nhìn lại, chỗ đó tràn ngập sương mù, một tòa thành hư ảo không thực
chất, như ẩn như hiện ở trong sương mù.
Đối với Yên Miểu Tộc sinh hoạt ở trong sương mù mà nói, sương mù mờ
mịt chính là bản thể của chúng nó, mà những cỗ khôi lỗi được lưu giữ trong tiểu
thế giới, chính là vật chúng nó ký sinh để chiến đấu.
Chỉ là trong nửa tháng qua, dưới sự chế tài của nhân tộc, khiến cho tiểu thế
giới của Yên Miểu Tộc tan vỡ, toái diệt hơn phân nửa, phần còn lại cũng đều bị
phong kín, dưới sức mạnh của nhân tộc, Yên Miểu Tộc căn bản không phải là
đối thủ.
Về phần nơi đây, cũng bởi vì Hứa Thanh nêu ra, cho nên bị phong ấn cố ý
giữ lại, tộc nhân Yên Miểu Tộc trong đó, chịu đựng cơn hoảng loạn và sự dày
vò cho tới tận bây giờ.
Cho đến lúc này thì Hứa Thanh đến, thổi lên kèn lệnh diệt chi nhánh tộc
quần này.
Thanh Cầm phóng đi đầu tiên, trong miệng truyền ra tiếng dát hưng phấn,
bộc phát ánh sáng đỏ tím để xé mở bích chướng, ba cái đầu đồng thời lao vào,
khẽ hấp.
Thanh âm kêu gào thê lương thảm thiết truyền khắp bát phương, vô số
sương mù chảy về phía miệng Thanh Cầm, nó ăn vô cùng vui sướng, phát ra
tiếng gào thét hưng phấn.
Càng theo Tư Nam Đạo Nhân hạ lệnh một tiếng, 1000 Chấp Kiếm Giả nhao
nhao hóa thành cầu vồng, tiến vào trong Yên Miểu Tộc phía dưới, đồ sát!
Hứa Thanh đứng trên Đại Dực, lạnh lùng nhìn qua hết thảy.
Hắn không tràn lan lòng thương hại, từ một khắc tộc này cấu kết cùng Chúc
Chiếu, đã định trước cái kết cục như bây giờ.
Vô luận là bởi vì lợi ích, hay bởi vì đầu tư, nếu như chúng nó lựa chọn trợ
giúp Chúc Chiếu đối kháng nhân tộc, như vậy phải làm tốt chuẩn bị sau khi thất
bại, bị huyết tẩy diệt tộc.
Trong cái thế giới tàn khốc này, ăn miếng trả miếng chính là pháp tắc sinh
tồn.
Mà trận đồ sát diệt tộc này, cũng không diễn ra quá lâu, dẫu sao đây cũng
chỉ là một chi nhánh tộc quần mà thôi.
Dưới lực lượng trấn áp tuyệt đối, nơi đây không có bất kỳ khả năng phản
kháng nào.
Hai canh giờ sau, toàn bộ sương mù nơi đây tiêu tán, không còn tồn tại.
Thanh Cầm vẫn có chút chưa thỏa mãn, còn hơi đói nên nó dát một tiếng về
Hứa Thanh, giống như đang hỏi ý kiến còn có gì để ăn nữa hay không.... Hứa
Thanh suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu.
Thanh Cầm lập tức phấn khởi, vui vẻ bay quanh quẩn ở phía chân trời, đoàn
người bọn họ cũng rời khỏi nơi đây.
Trên đường đi đến điểm truyền tống, Hứa Thanh lấy ra một thẻ tre từ trong
túi trữ vật, dùng que sắt xóa đi cái tên Yên Miểu Tộc ở phía trên.
Thất gia bên cạnh liếc mắt nhìn thẻ tre, nhìn thấy cái tên Tử Thanh Thái Tử
viết trên cao nhất, cũng nhìn thấy rất nhiều cái tên bị xóa mất ở đằng sau, có
một cái vẫn không bị xóa mất, rất dễ làm người khác chú ý.
Hai chữ đội trưởng, vả lại còn treo kèm rất nhiều dấu chấm hỏi???...
Thất gia dở khóc dở cười, giơ ngón tay lên chỉ vào.
"Đây là chuyện gì?"
Hứa Thanh chú ý đến sư tôn chỉ chính là tên đội trưởng, giơ tay lên định xóa
đi, nhưng lại dừng một chút.
"Xóa mất cơ bản đều đã chết, điềm xấu." Hứa Thanh giải thích một câu với
sư tôn, thu hồi thẻ tre, sau đó nhìn que sắt trong tay một chút.
Que sắt khẽ chấn động, hiện ra vẻ tôn kính.
"Sư tôn, cái khúc xương cá kia?" Hứa Thanh cảm thấy lão tổ Kim Cương
Tông và Ảnh Tử, đã hoàn toàn không theo kịp chiến lực của mình, vì vậy dâng
lên ý nghĩ thay đổi.
Ý nghĩ này, bị lão tổ Kim Cương Tông cảm giác đến, que sắt chấn động
mãnh liệt hơn.
Ảnh Tử phía sau cũng bắt đầu vặn vẹo, tràn ra cảm xúc chấn động sợ hãi,
cầu xin tha thứ.
Hứa Thanh không quan tâm tới, nhưng Linh Nhi hình như có chỗ phát hiện,
thò đầu tò mò nhìn Ảnh Tử.
Ảnh Tử chấn động, cải biến sách lược, lộ ra vẻ nịnh nọt với Linh Nhi.
Nghe lời nói của Hứa Thanh, Thất gia mỉm cười, lão đã sớm phát hiện đống
đồ ngổn ngang trên người vị đệ tử này của mình, nhưng kể từ khi biết trong cơ
thể Hứa Thanh còn có ngón tay Thần Linh, lão liền cảm thấy đúng là không thể
trách.
"Cái xương cá kia ta đã chia làm ba phần, đang tế luyện, tính toán thời gian
còn khoảng nửa tháng nữa là có thể thành hình."
"Đáng tiếc, ba cái xương cá của Bạch Tiêu Trác, đã tiêu tán."
Thất gia tiếc nuối, về sau lão cũng đã hỏi qua Hứa Thanh về cuộc chiến sau
khi truyền tống, Hứa Thanh cũng không giấu giếm, cáo tri hết thảy.
Cứ như vậy, dưới Ảnh Tử liên tục nịnh nọt thậm chí phân liệt biến hóa ra đủ
loại bộ dạng với Linh Nhi, giống như làm ảo thuật, khiến cho Linh Nhi vui vẻ
cười vang, Đại Dực cũng bay vọt qua sa mạc, di chuyển đến điểm truyền tống
gần đây, tới gần về phía Nghênh Hoàng Châu.
...
Hai ngày sau.
Cánh đồng tuyết trắng của Nghênh Hoàng Châu, chiếu vào trong mắt Hứa
Thanh.
Nếu như so với Quận Đô, thì gió nơi đây càng băng hàn hơn, bông tuyết
cũng càng nhiều hơn, từ trên trời giáng xuống, từ mặt đất cuốn lên, liên miên
không dứt, che đậy tầm nhìn, khiến bát phương mơ hồ.
Nhưng lúc này đang có mấy ngàn thân ảnh đứng đợi ở nơi đây, đứng trong
gió tuyết, càng tới gần càng rõ ràng hơn.
Người dẫn đầu, chính là Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình ở Nghênh
Hoàng Châu.
Một khắc Đại Dực tiến tới gần, thần sắc của Đại Trưởng Lão trở nên nghiêm
nghị, chắp tay cúi đầu.
"Cung nghênh Quận Thừa."
Mấy ngàn người phía sau lão cũng đồng dạng như vậy, nhao nhao cúi đầu.
Đây là lễ tiết, nhất định phải có.
Thân phận Thất gia, không còn là tông chủ Thất Huyết Đồng nữa, lão đã là
Quận Thừa.
Trong đám người, ngoại trừ Chấp Kiếm Giả ra, còn có một số tu sĩ thuộc
tông môn.
Những tu sĩ thuộc tông môn này chia làm hai bộ phận, một bên mặc đạo bào
màu đen, thêu huyết văn, bọn họ là Ly Đồ Giáo.
Một phương khác mặc đạo bào màu vàng, thoạt nhìn hoa lệ phi phàm, như
có tiên khí bốc lên, là Thái Ti Tiên Môn.
Nhưng bất luận đạo bào huyết sát hay là thoát tục, cũng không ảnh hưởng
đến nét mặt của bọn họ hiện lên vẻ cung kính.
Thần sắc Thất gia như thường, không nhìn ra bất luận nỗi chấn động nào,
hình như lấy tuổi của lão, đã sớm nhìn nhạt đối với tất cả những thứ thể diện
vinh dự này, đối với lão mà nói, những cảm xúc dục vọng phàm tục dạng như
áo gấm hồi hương, thì trong lòng của lão, sẽ không gây ra bất luận gợn sóng gì.
Hứa Thanh ở bên cạnh, chú ý tới vẻ mặt sư tôn, đáy lòng rất là kính nể, hắn
cảm thấy mình có một chút không bằng sư tôn, bởi vì lúc này, trong lòng của
hắn vẫn có gợn sóng.
"Sư tôn, tiểu sư đệ....."
Xa xa, một giọng nói bao hàm thổn thức, truyền ra từ trong đám người Thái
Ti Tiên Môn, một thân ảnh mặc đạo bào Thất Huyết Đồng, đỉnh đầu đội mũ cao
chữ cấm, thân thể rất gầy, quầng thâm mắt rất nặng, nhanh chóng đi ra từ trong
đám người.
Hứa Thanh lập tức nhận ra, đó là Tam sư huynh của mình.
Chỉ là bộ dáng của đối phương, khiến cho hắn hít vào một hơi.
Quá gầy, vả lại tinh thần uể oải, thật giống như bị hút cạn thân thể.
Nhất là sau lưng Tam sư huynh... Còn có bảy tám vị nữ tử trẻ tuổi đi theo,
trong ngực từng người đều ôm hài nhi.
Đôi mắt Hứa Thanh trợn to, mà Thất gia bên cạnh, giờ phút này mặt không
cảm xúc, nhàn nhạt mở miệng.
"Hoang đường!"
Giọng nói lộ ra vẻ lạnh băng, Hứa Thanh lập tức ý thức được, sư tôn đã thật
sự nổi giận