Tam sư huynh bước nhanh, vượt qua nhóm người, trong thần sắc cổ quái
của tu sĩ Quận Đô, y nhảy lên trên Đại Dực rồi quỳ bái trước mặt Thất gia.
"Sư tôn, năm đó ngài nói đệ tử khó qua cửa tình, cho nên làm cho đệ tử cái
mũ chữ cấm, hôm nay đệ tử đã tự vấn lương tâm thành công, vượt qua cửa tình,
khẩn cầu trở về."
Bên trong giọng nói thổn thức của Tam sư huynh còn mang theo một chút
âm nhu, nói xong còn nở nụ cười về phía Hứa Thanh, chỉ là với bộ dạng này
của y, cười rộ lên nhìn rất khó coi, không có phong thái năm đó.
Cùng lúc đó, những nữ đệ tử Thái Ti Tiên Môn ôm hài tử kia cũng bản năng
đi theo, nhưng lại bị ánh mắt của Chấp Kiếm Giả Quận Đô nhìn tới, dừng chân
lại phía trước Đại Dực.
"Mới tám người, vẫn chưa đủ, chờ sau khi ngươi có 99 người, hẵng trở về
sư môn đi."
Thất gia nhàn nhạt mở miệng, hất tay áo lên, thân ảnh Tam sư huynh cuốn
ngược lại, bị đuổi ra khỏi Đại Dực.
Giữa không trung, Tam sư huynh thở dài, ở trước mặt tất cả mọi người, quỳ
bái không dậy trước Đại Dực.
Mà chiếc Đại Dực này, dưới Thất gia gia trì, bay đi về phía trước.
Về phần Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình, cùng với lão tổ Ly Đồ Giáo
cùng Thái Ti Tiên Môn, tất bị đều được mời đi lên.
Bên trong tòa lầu các, bọn họ hồi báo cho Thất gia về tình hình tông môn
của riêng mình, mà Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình cũng tiến hành báo
cáo công tác khôi phục của Nghênh Hoàng Châu trong nửa tháng qua.
Lúc này, Hứa Thanh một mực đứng ở bên cạnh, hắn nhiều lần nhìn Tam sư
huynh càng lúc càng xa ngoài Đại Dực.
Tam sư huynh vẫn thủy chung quỳ bái ở đó, những đạo lữ phía sau cũng đều
như vậy.
Mà hai vị lão tổ của hai tông đang báo cáo với Thất gia, cũng đang âm thầm
quan sát Hứa Thanh, bọn họ rất rõ ràng thân phận Hứa Thanh trong Phong Hải
Quận.
"Quận Thừa đại nhân, hiện giờ quá trình khôi phục cùng với xây dựng lại
của Nghênh Hoàng Châu đã hoàn thành bảy thành, dự tính còn khoảng nửa
tháng nữa, là có thể hoàn thành toàn bộ, mặt khác, nửa bộ thi hài thử nghiệm
Thần Linh lúc trước ngài truyền lệnh kia, cũng đã chuẩn bị hoàn thành."
Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình ở Nghênh Hoàng Châu nói xong,
cung kính cúi đầu, sau đó nhìn Hứa Thanh, trên mặt nở nụ cười.
Hứa Thanh lộ ra vẻ mặt cung kính, hắn luôn luôn kính ngưỡng đối với vị
Đại Trưởng Lão này.
Thất gia nghe vậy lại giao phó vài câu, Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm
Đình rời đi, lão tổ Ly Đồ Giáo cũng tương tự cung kính rời khỏi.
Chỉ có vị lão tổ Thái Ti Tiên Môn kia, cũng chính là sư đệ của Tư Nam Đạo
Nhân, giờ phút này đang đứng ở nơi đó, có chút do dự, theo bản năng quay lại
đưa mắt nhìn sư huynh bên ngoài.
Vẻ mặt Tư Nam Đạo Nhân không có chút cảm xúc nào.
Lão tổ Thái Ti Tiên Môn cười khổ, chắp tay về phía Thất gia.
"Quận Thừa đại nhân, Tam điện hạ y....."
"Đó là việc của Thái Ti Tiên Môn các ngươi, mà ta cũng đã từng đưa yêu
cầu trả người, nhưng lúc ấy không phải các ngươi đã báo cho ta biết là, y đã
phạm phải sai lầm lớn, tất nhiên phải bị trừng phạt sao!"
Thất gia nhàn nhạt mở miệng.
"Tuy ta là Quận Thừa, nhưng cũng không thể làm việc thiên tư hay lấy thế
đè người, lão Tam nhà ta đã sai, như vậy tám người đạo lữ vẫn chưa đủ trừng
phạt, 99 người đi, để cho y cũng có thể có đủ một bài học."
Lão tổ Thái Ti Tiên Môn nghe vậy, đáy lòng đắng chát, lão biết cách làm lúc
trước của mình đã khiến đối phương bất mãn, nhưng ngày hôm nay lại không
thể không cho Tam điện hạ đến, dẫu sao sư tôn của y đã trở thành Quận Thừa,
nếu như Thái Ti Tiên Môn vẫn cố chấp như trước, tất có hạo kiếp.
Rơi vào đường cùng, trước khi đến lão cũng chỉ có thể cho đối phương ăn
rất nhiều thuốc bổ, nhưng vẫn khó giấu hết được sự thật.
Thế nên giờ phút này cũng chỉ có thể kiên trì mở miệng.
"Quận Thừa đại nhân, Thái Ti Tiên Môn chúng ta, cũng không có nhiều
Thánh Nữ như vậy....."
"Đó là việc của các ngươi, nhớ kỹ, trừng phạt đối với lão Tam, nhất định
phải là huyết mạch hợp cách và thân phận Thánh Nữ mới được, tiễn khách."
Thất gia mặt không cảm xúc nói.
Lão tổ Thái Ti Tiên Môn còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng nhìn thấy trong
mắt Thất gia lộ ra lãnh mang, vì vậy thầm than một tiếng, đáy lòng không khỏi
có chút cảm khái và cảm giác không chân thực.
Thật sự là lão cũng không thể nghĩ tới, trong vòng một đêm, một tiểu tông
chủ mà mình vốn dĩ không thèm để ý tới, thế mà lại biến hóa nhanh chóng như
vậy, đã trở thành Quận Thừa, vả lại còn che giấu tu vi sâu như thế.
Mà chuyện này, lão biết mình nhất định phải hóa giải, nếu không, tương lai
của Thái Ti Tiên Môn trong Phong Hải Quận sẽ vô cùng khó khăn.
Trong lòng lão tổ Thái Ti Tiên Môn lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể rời đi,
lúc đi đến bên cạnh sư huynh Tư Nam Đạo Nhân ở ngoài ban công, lão há
miệng muốn nói gì đó.
"Chớ tham lam đồ của người khác, nên hoàn lại, thì hoàn lại đi."
Tư Nam Đạo Nhân bình tĩnh mở miệng.
Lão tổ Thái Ti Tiên Môn trầm mặc mấy hơi thở, hình như đã già nua hơn
một chút, dáng vẻ cô đơn rời khỏi Đại Dực.
Bên trong lầu các, theo Đại Dực bay về phía Liên Minh Bát Tông, Thất gia
đứng ở nơi đó, không nói một lời.
Cho đến một nén nhang sau, Hứa Thanh do dự, nhẹ giọng mở miệng.
"Sư tôn, Tam sư huynh y..."
"Không cần quan tâm tới y!" Thất gia hừ lạnh một tiếng.
"Tâm tư của lão Tam luôn luôn thâm trầm, làm việc lấy lợi là chủ yếu, càng
giỏi ẩn nhẫn, vả lại hỉ nộ vô thường."
"Ngươi cho rằng vì sao y phải trêu chọc đám Thánh Nữ của Thái Ti Tiên
Môn, tại sao lại làm ra hành động đào hôn, chẳng lẽ y không hiểu rõ một khi
Thái Ti Tiên Môn biết được thân phận kia, tất nhiên sẽ bị bắt lại sao?"
"Hết thảy mục đích của y, chính là vì để cho Thái Ti Tiên Môn chủ động bắt
mình lại, còn dựa theo phương thức mà y mong muốn để bắt lại."
Thất gia ý vị thâm trường mở miệng, vừa nói với Hứa Thanh, cũng nói với
Tư Nam Đạo Nhân bên ngoài lầu các.
Tư Nam trầm mặc.
Hứa Thanh trầm ngâm, bên trong lời nói của sư tôn lộ ra một tin tức mấu
chốt, đó chính là... thân phận của Tam sư huynh.