QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cứ như vậy, thời gian chợt nhoáng một cái, mấy ngày trôi qua.

Sau khi một đoàn người Phong Hải Quận đi vào đại vực Thánh Lan tộc, một

đường trôi chảy, không gặp phải nguy hiểm cùng ngăn trở gì, mượn nhờ truyền

tống trận nơi đây, vào hoàng hôn trong ngày Thất hoàng tử tổ chức tiệc riêng, đã

đi tới khu vực cây Thập Tràng trước kia.

Hình dáng nơi đây đã trở nên khác biệt rất lớn cùng với trong trí nhớ Hứa

Thanh.

Thả mắt nhìn đi, khắp nơi đều là quân doanh đại quân Hoàng Đô của Thất

hoàng tử, rập rạp vô số, vô biên vô hạn.

Giờ phút này quay trở về nơi đây, Hứa Thanh nhịn không được ngẩng đầu,

nhìn lên bầu trời, trong đầu hiện ra từng màn lúc trước.

Hồi lâu sau, hắn thu hồi ánh mắt, nhìn người dưới trướng của Thất hoàng tử

nghênh đón, đại quân được an bài hạ trại bên ngoài, hắn cùng với Khổng Tường

Long thì được thỉnh mời, đi đến Hoàng Cung tổ chức yến hội.

Về phần đám người Lý Vân Sơn, bọn họ cũng không cùng nhau đi qua.

Dẫu sao ở trong mắt vị Thất hoàng tử kia, toàn bộ Phong Hải Quận, người

có thể được gã chú ý và nhớ kỹ cũng không có mấy vị, Khổng Tường Long

được thỉnh mời, cũng bởi vì nguyên nhân tổ phụ của y.

Vì vậy, sau khi đại quân đóng quân không lâu, Hứa Thanh cùng Khổng

Tường Long liền đi theo người dưới trướng của Thất hoàng tử, bước vào cái

tiểu quốc tên là Đặc Xích kia, một đường đi qua, mười hộ thì chín hộ đã trống

không.

Nơi đây đã hoàn toàn bị đại quân Hoàng Đô chiếm cứ, toàn bộ thành trì tràn

đầy không khí túc sát, mặt đất còn có vết máu đã khô.

So sánh cùng cái này, Hoàng Cung màu xanh đậm bên trong thành trì liền

khiến cho người ta đặc biệt chú ý đến, từng trận âm thanh ca múa và đàm tiếu

truyền ra từ bên trong, lọt vào trong tai Hứa Thanh cùng Khổng Tường Long.

Hai người đưa mắt nhìn lẫn nhau, biểu cảm thong dong bước vào Hoàng

Cung, đi vào trong cung điện đang tổ chức yến hội.

Một khắc bước vào, tiếng ca múa trong cung điện xa hoa vẫn vang vọng như

trước, nhưng tiếng đàm tiếu đã dừng lại, từng ánh mắt hội tụ tới trên thân hai

người.

Đồng dạng, hết thảy khung cảnh trong cung điện cũng chiếu vào trong mắt

Hứa Thanh cùng Khổng Tường Long.

Thất hoàng tử ngồi ở vị trí chính vị trước nhất, giờ phút này đang mỉm cười,

nhìn về phía Hứa Thanh.

Bên cạnh còn có một nữ tử tướng mạo xinh đẹp với vẻ mặt lành lạnh, cùng

một dạng ngồi chính vị với gã, có thể thấy địa vị của hai người là ngang nhau.

Phía dưới hai người, hai bên trái phải của đại điện đều có riêng hơn 10 vị trẻ

tuổi, bọn họ nữ có nam có, tu vi phần lớn không tầm thường, ít nhất cũng là

Nguyên Anh, thậm chí còn có mấy người tràn ra chấn động Linh Tàng.

Tướng mạo phần lớn đều xuất chúng, quần áo hoa lệ, mặc dù cũng có mấy

vị mặc áo vải, nhưng hai mắt lại giống như ngôi sao, cộng thêm khí chất đặc

biệt, khiến cho mấy vị áo vải kia càng lộ ra vẻ đặc biệt

Mà từ ánh mắt và vẻ mặt của bọn họ, cũng rất khó nhìn ra thái độ của những

người này, dẫu sao có thể trưởng thành ở trong Hoàng Đô, không nói lòng dạ

bọn họ sâu bao nhiêu, nhưng ít ra vẫn có đủ tâm cơ nhất định.

Trong lúc đám người bọn họ nhìn Hứa Thanh và Khổng Tường Long, Thất

hoàng tử hơi giơ tay lên, nhóm ca múa trong đại điện lập tức tản đi và khúc

nhạc dừng lại, giọng nói ôn hòa cùng với tiếng cười truyền ra.

"Hứa Thanh, Khổng Tường Long."

Thần sắc Hứa Thanh nghiêm nghị, chắp tay cúi đầu.

"Bái kiến Thất điện hạ."

Chỉ có người lỗ mãng mới biểu lộ hết thảy ác ý hay sự khó chịu trong lòng

ra ngoài, mà loại người như vậy, hiển nhiên không có ở nơi này, coi như là có,

cũng thường là cố ý làm ra.

Ví dụ như Khổng Tường Long, y mặt không cảm xúc, mặc dù cũng cúi đầu

nhưng lại không truyền ra bất luận lời nào.

Thất hoàng tử hình như cũng không quan tâm tới hành động của Khổng

Tường Long, gã nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt lộ ra tán thưởng, sau đó mở

miệng nói với mọi người.

"Vị này chính là Hứa Thanh ở Phong Hải Quận mà đám các ngươi đề cập

qua lúc trước, người được phụ hoàng ngợi khen, ban thưởng kim bài, hoàng

bào, tư cách Thái Học cùng với chiến công nhất đẳng của nhân tộc."

Nói xong, Thất hoàng tử đưa ngón tay chỉ vào đám người trong yến hội, bắt

đầu giới thiệu thân phận của từng người bọn họ cho Hứa Thanh.

"Hứa Thanh, vị này chính là Chu Thiên Chi, gã là thiên kiêu của Thái Tuế

thư viện Hoàng Đô, tài hoa hơn người."

"Đây là hậu nhân của La Uẩn Thiên Hậu, gọi là La Kính Tùng."

"Vị này chính là Lưu Linh tiên tử, nàng là người của Tạo Vật Phủ, thứ mà

Tạo Vật Phủ nghiên cứu chính là Thần Linh, Thự Quang Chi Dương của nhân

tộc chúng ta, cũng có thủ bút của bọn họ."

"Đây là tôn nhi của Mạnh Thái Úy triều ta." Thất hoàng tử cười mở miệng,

giới thiệu từng người cho Hứa Thanh.

Mọi người nơi này, phần lớn đều hậu nhân của người cao quý, trong nhà

hoặc là xuất hiện Thiên Hậu, hoặc chính là tổ phụ bây giờ có địa vị cao, còn có

mấy người, thì là hạng người nổi danh trong Hoàng Đô.

"Còn có Hoàng Khôn, Hoàng huynh chính là người cùng mạch với Hứa

Thanh ngươi, gã nhậm chức trong Chấp Kiếm Bộ, tổ phụ của gã chính là đại

chấp sự bên trong Chấp Kiếm Bộ của Thượng Huyền ngũ bộ."

Những người được Thất hoàng tử chỉ tới, đều mỉm cười gật đầu cùng với

Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng đáp lễ từng người.

Trong đó có một người, dẫn tới sự chú ý của Hứa Thanh.

"Hứa Thanh, có thể ngươi chưa từng thấy qua vị này, nhưng gã cũng là

người Phong Hải Quận các ngươi, gã là thiên kiêu của Thái Hư Hóa Yêu tông,

Trương Kỳ Phàm, 30 năm trước đã đi tới Hoàng Đô du học, mấy ngày gần đây

đi theo công chúa trở về."

Người được Thất hoàng tử giới thiệu, là một người trung niên, gã đứng dậy

chắp tay với Hứa Thanh, trong thần sắc mang theo cảm khái, càng có vui vẻ, lúc

này thần sắc Thất hoàng tử bỗng trở nên nghiêm túc, đứng dậy cúi đầu về phía

nữ tử lành lạnh bên người, quay đầu mở miệng với Hứa Thanh.

"Hứa Thanh, đây là gia tỷ, An Hải công chúa."

Hứa Thanh bất động thanh sắc, chắp tay cúi đầu.

"Bái kiến công chúa."

Khổng Tường Long bên cạnh cũng cúi đầu bái kiến.

An Hải công chúa vẫn lành lạnh như trước, khẽ gật đầu, không truyền ra bất

kỳ ngôn từ nào.

Thất hoàng tử nhìn qua một màn này, ánh mắt thoáng nheo lại, rất nhanh

khôi phục như thường, kêu Hứa Thanh ngồi xuống.

Hứa Thanh gật đầu, cùng Khổng Tường Long ngồi ở vị trí cuối cùng bên

trái của đại điện, gần với cửa điện.

Theo hai người ngồi xuống, nhóm ca múa nơi đây lại tái khởi, âm thanh

đàm tiếu lại truyền ra, Trương Kỳ Phàm của Thái Hư Hóa Yêu tông ngồi đối

diện Hứa Thanh, gã cầm lấy chén rượu, từ xa kính Hứa Thanh.

Trên mặt lộ ra nụ cười chân thành, cũng hiện ra cảm khái.

Hứa Thanh nhìn thấy, giơ chén rượu lên, ngay khi uống xong thì bên cạnh

bỗng truyền tới một giọng nói.

"Hứa Thanh, lần đầu tiên gặp mặt, vốn không nên mạo muội, nhưng ta cực

kỳ hiếu kỳ.... Lúc ngươi tự vấn lương tâm trước Đại Đế, đến cùng đã trả lời ra

sao, thế mà đạt được ánh sáng vạn trượng?"

Người nói chuyện, không phải vị Trương Kỳ Phàm kia, mà là một người

thanh niên ngồi bàn bên trái Hứa Thanh cùng Khổng Tường Long.

Gã mặc trường bào màu vàng nhạt, mặc dù tướng mạo cũng rất tuấn lãng,

nhưng biểu cảm giống như nhu hòa đã lâu, khiến cho toàn bộ người thoạt nhìn

có vài phần mặt mũi hiền lành.

Giờ phút này gã nhìn qua Hứa Thanh, vẻ mặt vui vẻ hỏi thăm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi