QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Đã chậm."

Đội trưởng cười ha ha, giơ ngón tay chỉ chìa khoá, chợt vung lên bầu trời.

"Mở!"

Trong nháy mắt, bầu trời nổ vang, âm thanh như là khai thiên tích địa, siêu

việt thiên lôi, vang tận mây xanh, trong lúc bầu trời liên tục nổ vang, một đạo

khẽ hở thật lớn trực tiếp xuất hiện trên màn trời.

Khe hở này từ đầu không lớn, nhưng trong chớp mắt, trong từng trận âm

thanh đinh tai nhức óc không ngừng mở rộng, cuối cùng mở ra, tựa như một đạo

vết sẹo trên bầu trời.

Nhìn thấy mà giật mình.

Khí tức mục nát cực lớn từ trong khe nứt khuếch tán ra phía ngoài, tựa hồ bị

đã ẩn tàng quá lâu, thời khắc này, khí tức năm tháng tang thương trong đó như

muốn thổ lộ toàn bộ ra ngoài.

Màu sắc màn trời cải biến, mặt đất cũng xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, một cái

quan tài màu lam bỗng nhiên lộ ra từ trong khe hở.

Nó không phải là do thiết mộc hình thành, mà là một khối băng màu lam!

Bên trong hòm quan tài bằng băng có một thân ảnh đang nằm, mặc trường

bào xa hoa, toàn thân tản mát ra uy áp kinh khủng, biểu cảm tràn đầy uy

nghiêm, tay phải càng là đang cầm một cây quyền trượng!

Sự xuất hiện của cỗ quan tài, khiến cho bầu trời nổ tung, đại địa sụp đổ, bên

trong Âm Dương Hoa Gian tông lại truyền ra một tiếng kêu rên thê lương.

"Quyền trượng Tế Vũ nguyên thủy!"

"Ngươi đã từng là Đại Tế Vũ!!"

Giọng nói vang vọng, đồng thời ở bên trong hang đá Âm Dương Hoa Gian

tông, thần sắc của lão giả mặc trường bào năm màu đại biến trước đó chưa từng

có, trong mắt lộ ra kinh hoảng cùng hoảng sợ, đang nhanh chóng trảm đoạn sợi

tơ của bản thân cùng với hình chiếu chúng sinh vạn vật trong Vị Ương sơn

mạch.

Lão biết rõ, thân là Tế Vũ giả, mặc dù nhìn như cường đại, nhưng cũng vô

cùng yếu ớt, cường đại là bởi vì loại năng lực biên chế mộng cảnh của Thần

Linh, mà yếu điểm cũng là chỗ này, nếu như sau khi mộng cảnh đan dệt xong có

thể kết thúc bình thường, vậy lão coi như là hoàn thành một lần Tế Vũ, nhưng

nếu như ở bên trong quá trình này bị cắt đứt, lão sẽ phải chịu cắn trả.

Cái gọi là Tế Vũ, thật ra chính là một trận nghi thức đặc thù.

Mà chủ động cắt ngang cùng bị động cắt ngang, chênh lệch giữa nhau giống

như thiên với địa vậy.

Lão chủ động cắt ngang, khiến người ta thức tỉnh, tuy có cắn trả nhưng

không phải không thể chống đỡ được, cho nên lúc trước khi phát hiện không

đúng, ý nghĩ đầu tiên của lão chính là chủ động kêu gọi chúng sinh thức tỉnh, từ

đó kết thúc đan dệt mộng cảnh.

Nhưng nếu như là bị động cắt ngang, như vậy ý nghĩa liền hoàn toàn khác

biệt, lão phải thừa nhận chúng sinh ăn mòn, phải thừa nhận nhân quả vạn vật,

càng phải thừa nhận lực lượng vỡ vụn đến từ trong mộng cảnh Thần Linh cắn

trả.

Tất cả mọi thứ, khiến cho dù lão là Quy Hư, cũng không cách nào thừa

nhận!

Chỉ là người ngoài muốn làm được điểm này, cũng không phải dễ dàng như

vậy.

Nhưng một khắc khi nhìn thấy quyền trượng đại biểu Đại Tế Vũ xuất hiện,

lão liền triệt triệt để để hoảng sợ.

Nhưng lão đã không có thời gian đi chủ động trảm đoạn, một cái chớp mắt

khi cỗ quan tài kia xuất hiện, trong mắt đội trưởng lộ ra kỳ mang, hét lớn một

tiếng.

"Tiểu sư đệ, triển khai lực lượng của ngươi, dung nhập vào quyền trượng

bên trong quan tài của ta, làm thức tỉnh chúng sinh vạn vật bị cải biến vận mệnh

ở nơi này."

Đội trưởng cũng không nói kỹ càng, nhưng Hứa Thanh hiểu rõ đội trưởng

muốn mình thể hiện ra lực lượng Tử Nguyệt, giờ phút này Hứa Thanh ráng chịu

đựng cảm giác mê muội, nhoáng một cái phía dưới, trực tiếp bay đến phía trên

hòm quan tài bằng băng.

Giơ tay phải lên, bỗng nhiên nhấn một cái về phía vị trí quyền trượng bên

trong.

Lực lượng Tử Nguyệt trong cơ thể ầm ầm bộc phát, khiến cho khối băng

cũng xuất hiện tím hóa, đội trưởng bấm niệm pháp quyết, cỗ hòm quan tài bằng

băng phối hợp, một mảnh tử ý ngay lập tức dung nhập vào bên trong quyền

trượng.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Hứa Thanh chấn động, hắn cảm nhận

được một cỗ lực lượng mênh mông gia trì thần hồn bản thân, cảm giác mê muội

của hắn tan biến, trong đầu là một mảnh nắng ráo sáng sủa, thiên địa trước mắt

thình lình bị một mảnh mông lung bao phủ.

Trên người toàn bộ chúng sinh nơi này đều có sợi tơ bay lên, mà tất cả

những sợi tơ này đều kết nối cùng với sơn mạch chỗ Âm Dương Hoa Gian tông.

Đồng thời trên mỗi một sợi tơ càng có Vũ Điệp hư ảo nghỉ lại, chúng nó lớn

nhỏ vô số, tất cả đang không ngừng hấp thu để lớn mạnh.

"Tỉnh lại!" Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tia sáng màu tím, trong miệng truyền

ra giọng nói bình tĩnh.

Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng một cái chớp mắt truyền ra, tựa như trăm

vạn đạo sấm sét đồng thời nổ tung, xé đứt tất cả các sợi tơ, vang vọng trong tâm

thần tất cả chúng sinh Vị Ương sơn mạch.

Vô số tu sĩ và phàm tục thân thể run rẩy, lập tức tỉnh táo lại, thần sắc tạm

thời mờ mịt, sau đó liền hóa thành hoảng sợ, theo bản năng lui lại.

Nguyên bản là đạo lữ, giờ phút này giữa hai người hiện lên thần sắc hoảng

sợ, bọn họ căn bản không quen biết nhau!

Nguyên bản là huynh đệ, bây giờ thân thể run rẩy, giữa bọn họ từng là tử

thù.

Nguyên bản phụ tử mẫu tử, lúc này hô hấp dồn dập, giữa bọn họ căn bản

không có chút thân tình liên quan.

Đây chỉ là một bộ phận, vào thời khắc này còn có thêm càng nhiều chúng

sinh trở lại với quỹ tích vận mệnh nguyên bản, bọn họ thức tỉnh, bọn họ nhớ lại

hết thảy.

Tông môn cũng là như thế, dù là Âm Dương Hoa Gian tông cũng khó trốn

khỏi tuồng kịch này, trong đó có một bộ phận đệ tử cũng không phải là người

của Vị Ương sơn mạch.

Bọn họ chỉ từng đi ngang qua, nhưng bất tri bất giác liền biến thành đệ tử

nơi này.

Giờ phút này Vân Hà Tử cũng run rẩy, nàng tóc tai bù xù, chợt ngẩng đầu

nhìn về phía ngọn núi.

Nàng không phải là tông chủ của Âm Duơng Hoa Gian tông, càng không

phải là nhi nữ của lão tổ tông, trái lại, đối phương là cừu nhân của nàng!

Mà theo vạn vật chúng sinh Vị Ương sơn mạch thức tỉnh, theo sợi tơ của

của bọn họ vỡ vụn, mộng cảnh cũng bởi vậy mà kết thúc.

Hết thảy nhân quả, hết thảy cắn trả đến từ cắt ngang mộng cảnh Thần Linh,

toàn bộ điều ác tạo thành, đều hội tụ tới trên người Tế Vũ giả.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng ngập trời.

Lão giả bên trong thân núi lộ ra thần sắc tuyệt vọng, muốn vùng vẫy nhưng

lại vô ích, mỗi một sợi tơ đứt gãy, đều hóa thành một con Vũ Điệp thôn phệ về

phía lão, gây cho lão tổn thương nhất định.

Mà tổn thương do vạn vật chúng sinh Vị Ương sơn mạch hội tụ cùng một

chỗ hình thành thì lại càng kinh khủng, vô tận Vũ Điệp lập lòe giữa chân thật

cùng hư ảo, hoàn toàn bao phủ thân thể của lão, điên cuồng thôn phệ.

Mắt thường cũng có thể thấy thân thể của lão hư thối tan biến, mà để cho lão

tuyệt vọng nhất là cắn trả hình thành đến từ mộng cảnh Thần Linh phá toái, đây

không phải là sức mạnh mà lão có thể chống cự, dưới lực lượng cắn trả, nguyền

rủa trong cơ thể lão điên cuồng bộc phát, lan tràn toàn thân, bao phủ thần hồn,

mang đến đau khổ để cho lão lâm vào điên cuồng.

Cho dù quỳ xuống đất khẩn cầu về phía Thần Linh cũng không có bất cứ tác

dụng gì.

Cuối cùng sau mấy hơi thở, trong vô tận Vũ Điệp thôn phệ, dưới cắn trả đến

từ mộng cảnh của Thần Linh, cả người lão hóa thành máu loãng, rơi vào trên

mặt đất của hang đá.

Xưa nay ca múa cho bậc Đế Vương xem, xuất sắc được thưởng, xấu chết!

Mà với Thần Linh, vị cách lại càng lớn hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi