QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thần Linh có mộng, lấy vũ làm tế, chúng sinh như giấy gấp thành, vạn vật

được tô vẽ.

Xuất sắc thì Thần vui, chúc phúc vĩnh đạo, xấu xí là Thần ghét, nhất niệm

vĩnh diệt.

Đây, chính là Tế Vũ.

Giờ phút này, theo lão giả bên trong Song Tử Phong bị cắn trả tử vong, cùng

nhau tiêu tán cùng lão còn có hết thảy Vũ Điệp sinh ra từ trận Tế Vũ thất bại

này.

Những con Vũ Điệp này sau khi cắn nuốt huyết nhục của lão giả, liền hòa

hợp vào trong thiên địa, không thấy tung tích, khiến cho vạn vật chúng sinh, có

thể trở nên thanh minh.

Mà đối với chúng sinh Vị Ương sơn mạch mà nói, thanh tỉnh, cũng chưa

hẳn là một loại hạnh phúc.

Nhân sinh không được an bài, càng mang đến thêm càng nhiều mờ mịt và

mất phương hướng hơn nữa.

Thả mắt nhìn đi, bắt đầu từ thành trì dưới núi, trận mờ mịt này như là phong

bạo quét ngang, bao phủ hết thảy thành trì.

Bên trong thành trì, phàm tục cũng tốt, tu sĩ cũng được, vào một khắc thanh

tỉnh, đều trầm mặc.

Có phu thê, có bằng hữu, có thân nhân, có sư đồ, bọn họ nhìn qua lẫn nhau,

thần sắc phức tạp thay thế bằng mờ mịt, giữa bọn họ là một loại vừa lạ lẫm lại

vừa quen thuộc.

Lạ lẫm chính là bởi vì đã từng không biết, sau khi được chế định vai diễn

liền ở cùng một chỗ, mà đoạn ký ức quen thuộc này cũng không tan biến, mà

mờ mịt chính là sau khi thanh tỉnh nên đi nơi nào.

Thành trì là như thế, tông môn là như vậy, từng gia tộc lại càng là khỏi phải

nghĩ, phong bạo quét sạch toàn bộ Vị Ương sơn mạch, bao phủ hết thảy.

Có người lựa chọn rời khỏi, vĩnh viễn không quay về địa phương làm cho

bọn họ cảm thấy sợ hãi và hoang đường này.

Trong này phần nhiều là người đến từ bên ngoài.

Nhưng trên thực tế thì tuyệt đại đa số chúng sinh được sinh ra ngay ở Vị

Ương sơn mạch này, vận mệnh của bọn họ từ lúc còn là hài nhi đã bị cải biến.

Thậm chí tiếp tục truy vết lại, bọn họ đời đời, đều là như thế.

Bọn họ đã quen với nhân sinh được an bài sẵn, đã quen với hết thảy mọi thứ

đều được lên quỹ tích trước, thậm chí loại thói quen này đã trở thành bản năng,

bởi vì trước lúc không có thức tỉnh, bọn họ căn bản cũng không biết được chân

tướng.

Trong nhận thức của bọn họ, thiên địa hầu như không có thay đổi, nhân sinh

vẫn như bình thường.

Tựu như người bị giam ở trong lồng giam, có một ngày lồng giam được mở

ra, nhưng bọn họ... Vẫn chọn ở lại bên trong lồng giam.

Thậm chí trong lòng của bọn họ, vì củng cố suy nghĩ của mình, sẽ sinh ra

một chút chất vấn, chất vấn cái gọi là tỉnh mộng này là một hồi âm mưu.

Dùng cái này để chứng minh, chính mình từ đầu đến cuối đều thanh tỉnh.

Đây là một loại hạnh phúc, cũng là một loại bi ai.

Hứa Thanh im lặng.

Giờ phút này hắn mượn nhờ hòm quan tài bằng băng màu lam chứa thân thể

kiếp trước của đội trưởng, mượn nhờ lực lượng quyền trượng trong đó, giúp

thần niệm của hắn bao trùm toàn bộ Vị Ương sơn mạch.

Điều này khiến cho hắn có thể rõ ràng cảm giác được suy nghĩ đến từ chúng

sinh.

Cuối cùng, Hứa Thanh và đội trưởng lựa chọn rời khỏi.

Trước khi đi, đội trưởng cũng cảm nhận được hết thảy, thở dài.

"Chúng sinh trong nơi này, từ khi sinh ra đã bắt đầu ngay ở đây, đời đời

cũng sinh tồn ở chỗ này, dù là tỉnh mộng, nhưng cũng không khác gì khi ở trong

mộng cả."

"Bọn họ vẫn sẽ tiếp tục sinh sống ở nơi đây giống như lúc trước, không có

gì biến hóa."

"Tiểu Thanh, đi thôi.... Có lẽ đối với bọn họ mà nói, sự xuất hiện của

chúng ta, là một loại quấy rầy."

Đội trưởng lắc đầu, thu hồi chiếc hòm quan tài bằng băng của mình, đi lên

bầu trời, sau mấy bước liền dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh thở sâu, thu hồi cảm giác, đi về phía đội trưởng.

Hai người lặng lẽ rời khỏi trên bầu trời, cho đến khi tới bên ngoài Âm

Dương Hoa Gian tông, cước bộ của bọn hắn dừng lại.

Ngô Kiếm Vu, đang đứng ở đó.

Giờ phút này Âm Dương Hoa Gian tông đã mười không còn năm, thân núi

sụp đổ, linh trì trong đó cũng đầy bụi bặm không còn sạch sẽ, mà đệ tử tông

môn sau khi thanh tỉnh cũng đã rời đi hơn phân nửa.

Chỉ có tu sĩ vốn sinh ra ở trong chỗ này đang trầm mặc, ngồi trên núi đá vỡ,

suy nghĩ rất loạn.

Còn thân ảnh Ngô Kiếm Vu thì đang ngơ ngác đứng dưới chân núi, phía

trước y là Vân Hà Tử đang từng bước đi xa.

Trên bầu trời, ánh nắng chiều mang theo ý hạ màn, làm cho người ta có một

loại cảm giác áp lực, như trái tim của Ngô Kiếm Vũ hiện giờ, cũng giống như

Vân Hà Tử phức tạp lúc này.

Ngô Kiếm Vu kinh ngạc nhìn qua thân ảnh Vân Hà Tử, đáy lòng phức tạp

khó tả.

Sau khi cảm thụ kịch biến phát sinh, trước tiên liền y chạy tới đây, thấy

được thân núi sụp xuống, thấy được bốn phía hỗn loạn, cũng nhìn thấy Vân Hà

Tử.

Y ngâm thơ, nhưng đối phương dường như không nghe hiểu nữa rồi, từ đầu

đến cuối, không hề liếc y một cái.

Việc này khiến cho đáy lòng của Ngô Kiếm Vu tràn đầy đắng chát, giờ phút

này ngóng nhìn bóng lưng đối phương, y bỗng nhiên lớn tiếng mở miệng.

"Trời tối đại phong thổi vân lam, ngày mai mưa phùn ta có dù!"

Giọng nói của Ngô Kiếm Vu truyền vào thiên địa, rơi vào bên tai Vân Hà

Tử, chỉ là bước chân của Vân Hà Tử không hề có bất kỳ dấu hiệu dừng lại nào,

cũng không quay đầu, cuối cùng đi xa, không thấy tung tích.

Ngô Kiếm Vu thất hồn lạc phách, lui ra phía sau vài bước, ngồi xuống một

bên.

Hứa Thanh và đội trưởng lặng lẽ đi tới, nhìn vẻ mặt ảm đạm của Ngô Kiếm

Vu, Hứa Thanh giơ tay lên đưa cho Ngô Kiếm Vu một bầu rượu, hắn cảm thấy

Ngô Kiếm Vu lúc này, hẳn là muốn uống rượu.

Ngô Kiếm Vu run rẩy tiếp nhận, sau khi uống một hớp lớn, đôi mắt của y

hơi đỏ, thì thào nói nhỏ.

"Nàng căn bản là nghe không hiểu, đều là giả dối!"

Đội trưởng thở dài, vỗ vỗ bờ vai Ngô Kiếm Vu, cũng không nhiều lời.

Cho đến một lát sau, theo cảm xúc của Ngô Kiếm Vu khôi phục một chút,

một đoàn bọn họ người rời khỏi nơi đây, chỉ bất quá Ngô Kiếm Vu một đường

trầm mặc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi