QUANG ÂM CHI NGOẠI

Giờ khắc này trên bầu trời Tự Âm Trường Hà, thiết cầu cực lớn thiêu đốt,

uy áp đáng sợ khuếch tán liên tục, trong đó càng truyền ra âm thanh ken két như

tiếng nghiến răng, chấn nhiếp tâm thần.

Nhất là màu sắc của nó, trong một cái chớp mắt liền trở nên vô cùng đỏ

thẫm, thậm chí một chút vị trí tầng ngoài bởi vì độ nóng quá mức kinh khủng

cũng đã xuất hiện dấu hiệu hòa tan, từng giọt nước thép rơi xuống.

Giờ phút này, chấn động không ổn định đến từ bên trong hỏa cầu khổng lồ

điên cuồng tỏa ra, khiến cho tâm thần toàn bộ người thấy đều dâng lên ý hoảng

sợ.

Đại địa bị ảnh hướng đến, xuất hiện rung động lắc lư kịch liệt, vô số cát sỏi

màu đỏ tự động bay lên trên không, bị mặt trời viễn cổ thiêu đốt thu hút, mặt

sông cũng là như vậy, từng đám từng đám nước sông ngược dòng bay lên, huyết

sắc vô tận.

Một màn này, lập tức khiến cho trong đầu từng người bên cạnh bờ nổ vang,

phảng phất như có trăm vạn đạo thiên lôi đang nổ trong lòng của bọn họ.

"Xảy ra chuyện gì!"

"Đáng chết, ta biết ngay sẽ là như thế này mà!"

"Mỗi lần Trần Nhị Ngưu ra tay, đều không có chuyện tốt, y không đi tìm

đường chết thì không được tự nhiên hả, đáng hận, ta thế mà lại tin theo chuyện

ma quỷ của y!!"

Sắc mặt Ngô Kiếm Vu cùng Ninh Viêm trắng bệch, cảm giác nguy cơ sinh

tử bỗng nhiên bộc phát toàn thân, hội tụ ở trong đầu, sau đó thân thể của bọn họ

run rẩy mãnh liệt, Ninh Viêm phản ứng nhanh nhất, gã hét lên một tiếng quay

người chạy như điên.

Vừa chạy, gã còn vừa thu hồi nhánh mây của chính mình, cái bụng phập

phồng ý đồ rụt nhánh mây về lại.

Ngô Kiếm Vu tu vi chưa đủ, có hơi chậm một chút, nhưng y cũng một phát

bắt được nhánh mây đang kéo lê trên mặt đất của Ninh Viêm, mượn lực chạy

trốn.

Lý Hữu Phỉ cũng phản ứng cực nhanh, đáy lòng của lão hoảng sợ tột cùng,

da đầu run lên, đây là lần đầu tiên lão đi theo phụ giúp Hứa Thanh, cho nên

không có chuẩn bị trước tâm lý, dưới mắt nhìn mặt trời sắp tự bạo tràn ra uy áp

kinh khủng, đầu óc của lão cũng vù vù một cái, theo bản năng cấp tốc bỏ chạy.

Ba người chạy cực nhanh, muốn truyền tống, nhưng mà phạm vi này chẳng

những có cấm chế của đội trưởng, bây giờ càng có mặt trời tới từ viễn cổ bao

phủ, không gian hỗn loạn, không cách nào tiến hành truyền tống.

Mặc dù Anh Vũ có thể, nhưng..... Lông của nó còn chưa có mọc dài ra.

"Xong đời, xong đời, lão tử phải chết rồi, ta còn chưa kịp đạp mái mà, ta

hận!" Anh Vũ bi phẫn, cắn nhánh mây Ninh Viêm, trong lòng bay lên vô vàng

hối hận.

"Sai lầm nhất trong cả đời này của ta, chính là đi một chuyến tới Khổ Sinh

sơn mạch....."

Mặc dù ba người bọn họ phản ứng nhanh, nhưng cuối cùng trong thời gian

ngắn không cách nào chạy ra quá xa.

Hứa Thanh nhìn thoáng qua, thở dài, đáy lòng của hắn thật ra cũng có đoán

trước, biết rõ đội trưởng mỗi lần làm việc, tất nhiên sẽ như vậy, giờ phút này

cũng không bỏ chạy về phía đám Ninh Viêm, mà quay người đi thẳng đến Tự

Âm Trường Hà.

Đối với bên ngoài trống trải, mượn nhờ lực lượng Tự Âm Trường Hà hiển

nhiên hiệu quả sẽ tốt hơn.

Bất quá hắn cũng nhắc nhở đám người Ninh Viêm nơi xa một chút.

"Nhảy vào Tự Âm Trường Hà!"

Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu nghe vậy lập tức cải biến phương hướng, Lý

Hữu Phỉ sửng sốt một chút, nghĩ đến sự đặc thù của mình, hung hăng nghiến

răng một cái, cũng vọt tới theo.

Về phần đội trưởng, giờ phút này y nhìn lên mặt trời trên bầu trời, triệt để

ngơ ngác.

Cảm thụ được chấn động kinh khủng đến từ mặt trời, đội trưởng vừa đi theo

Hứa Thanh lui ra phía sau vừa mờ mịt mở miệng.

"Không thể nào, ta cũng đã tính toán qua rồi, sẽ không sai, thật sự là việc

nhỏ....."

Thân thể Hứa Thanh bước xuống Tự Âm Trường Hà, liếc mắt nhìn đội

trưởng.

"Ngươi gọi cái này là việc nhỏ?"

"Thật sự là việc nhỏ, chính là vớt chút đồ và châm chút lửa."

Trái tim đội trưởng rất loạn, lần này y thật sự là cũng không dự liệu được,

trong nhận thức của y, việc này xác thực chính là một việc nhỏ, mà y cũng đã

chuẩn bị cho việc này thật lâu.

"Vớt mặt trời, có thể lớn đến bao nhiêu chứ, cũng không phải là vớt Thần

Linh, theo đạo lý mà nói, sẽ không thể nào như vậy."

Đội trưởng cảm thấy ủy khuất phiền muộn trong lòng, càng có đau lòng, y

cảm thấy cái mặt trời viễn cổ này xảy ra vấn đề, không hợp cùng với kế hoạch

của mình, không cách nào lấy đi.

"Tiểu Thanh, ta muốn đi qua nhìn xem, nói không chừng còn có thể sửa một

chút....."

Lời đội trưởng vừa mới truyền ra, mặt trời viễn cổ giữa không trung lần nữa

bộc phát khí tức, chấn động càng lúc càng kinh khủng.

Mặt đất bốn phía không còn là cát sỏi bay lên trên không nữa, mà xuất hiện

đốt cháy, núi đá lập tức bị hòa tan.

Nước sông gần đó cũng đều sôi trào, vào thời khắc này, khí tức tự bạo đã

nồng đậm đến cực hạn.

Mà mặt trời lớn như thế tự bạo, uy lực của nó phải lấy đại nạn để hình dung,

có thể khẳng định một điều, toàn bộ tồn tại bên trong phạm vi này, đều sẽ lập

tức tan thành mây khói.

Đội trưởng lập tức thu hồi ý niệm cứu vãn mặt trời trong đầu, Hứa Thanh

cũng hít vào một hơi thật sâu, nguy cơ sinh tử cuồn cuộn bốc lên trong lòng, y

dùng tốc độ nhanh nhất chui xuống nước sông.

Nhưng vào lúc này, mặt trời viễn cổ trôi lơ lửng ở giữa không trung đột

nhiên trầm xuống phía dưới.

Thiên địa lập tức biến sắc, sóng nhiệt bộc phát, thời khắc này uy áp trong đó

đã trở nên mãnh liệt đến cực hạn.

Mà càng thêm kinh khủng là mặt trời viễn cổ kia cũng không phải chỉ là

chìm xuống một chút, mà là gào thét lao về phía Hứa Thanh cùng với đội

trưởng.

Trong mắt Hứa Thanh, mặt trời này vốn đã cực lớn, theo nó tiếp cận, lại

càng biến thành cực kỳ khổng lồ, mà một khắc mặt trời tiếp cận, Tự Âm Trường

Hà bốn phía quanh hắn và đội trưởng lại bị đọng lại.

Không cho phép bọn họ chui vào!

Oanh một tiếng, động tác chui vào nước sông của Hứa Thanh cùng đội

trưởng bị cứng rắn cắt ngang.

Sắc mặt Hứa Thanh đại biến, muốn cải biến phương hướng, nhưng trong

nháy mắt tiếp theo có uy áp ràng buộc, Hứa Thanh chấn động phát hiện, thân

thể của mình dù khẽ động cũng không cách nào động được.

Chẳng những hắn như vậy, nước sông là như thế, đại địa cũng là như thế

này, thân thể ba người Ninh Viêm cũng lập tức mất đi lực lượng di chuyển, bị

triệt để định trụ đứng ở nơi đó.

Đội trưởng càng là kêu rên một tiếng.

"Có ý gì, chẳng lẽ cái đồ chơi này còn có linh trí hay sao?"

Da đầu Hứa Thanh run lên, mà hoảng sợ trong tâm thần mọi người bây giờ

đã hóa thành phong bạo tử vong, bộc phát ngập trời, mặt trời viễn cổ kia cấp tốc

tới gần, nhưng lại càng lúc càng nhỏ.

Cho đến cuối cùng, trong lúc mọi người đang run rẩy, mặt trời vô cùng to

lớn này rõ ràng hóa thành một hỏa cầu lớn chừng quả đấm, bị một thân ảnh đột

nhiên lộ ra từ trong hư vô cầm ở trong tay.

Người hiển lộ mặc một chiếc trường bào tàn phá màu nâu, tướng mạo tuấn

lãng phi phàm, tóc dài tung bay cuốn lên sau lưng, tạo thành từng sợi âm hồn,

hai mắt màu lam như là bảo thạch, khiến cho cả người y tràn đầy khí chất cao

quý khó tả.

Y xuất hiện, bầu trời ngưng tụ, đại địa vững chắc, gió đình chỉ thổi, hỏa

diễm đã thành tiêu bản.

Giờ phút này, ngay cả nước sông Tự Âm Trường Hà cũng đều tựa như trở

thành một bức họa, không nhúc nhích.

Thiên địa vạn vật, tất cả hết thảy theo người này xuất hiện, toàn bộ đã thành

bất động.

Chỉ có nhân tâm còn có thể hoạt động, vì vậy vô cùng vô tận hoảng sợ kinh

thiên động địa liền bộc phát ra từ bên trong tâm thần mọi người.

Ninh Viêm sợ hãi, Ngô Kiếm Vu run sợ, bọn họ nhận ra thân phận của

người đến.....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi