QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mà Lý Hữu Phỉ lại càng hoảng sợ vượt qua tất cả mọi người, sau khi đi theo

Hứa Thanh, lão cảm thấy việc phát sinh mỗi ngày, đều phá vỡ tưởng tượng của

mình, ngắn ngủi mấy tháng, việc lão thấy và trải qua đã vượt qua cả nửa đời

trước của lão.

Dưới mắt mặc dù không biết người tới là tồn tại thế nào, nhưng lão nhìn lấy

mặt trời vô cùng cuồng bạo lúc trước tựa như một món đồ chơi trong tay người

này, đáy lòng đã sớm hoảng sợ tột cùng.

Đội trưởng bên đó cũng là con ngươi co rút lại, trong lòng dấy lên sóng lớn

ngập trời, còn có vô tận mờ mịt.

"Bên trong mặt trời của ta làm sao lại nhiều hơn một người... Ta vớt ra cái

thứ quái quỷ gì vậy? Còn nữa, người này nhìn... Có chút quen mắt."

Thân thể đội trưởng run rẩy.

Cùng nhau run rẩy, còn có Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn qua thân ảnh cầm mặt trời đi tới phía mình này, đáy lòng

của hắn cũng có chút mờ mịt, hắn chẳng thể nghĩ tới, đội trưởng đi làm việc

nhỏ, vớt cái mặt trời, thế mà lại đặc biệt vớt Thế Tử của Chúa Tể lên!

Giờ phút này nhìn qua đối phương, Hứa Thanh không khỏi nhớ tới một màn

bọn họ tìm được thiết cầu ở dưới đáy sông lúc trước.

Nghĩ đến lúc đó, Thế Tử hẳn là ở ngay bên trong thiết cầu.

Tiếp theo Hứa Thanh lại nghĩ tới những lời đồn kia, đoán được Thế Tử và

Minh Mai công chúa sau khi đánh một trận cùng Thần tử Hồng Nguyệt, đối

phương hẳn là ẩn giấu ở bên trong mặt trời viễn cổ này để chữa thương.

Đây thật ra là nơi ẩn núp rất tốt.

Mặt trời viễn cổ này vốn là đến từ thời đại Chúa Tể, cho nên Thế Tử tự

nhiên hiểu rõ đối với nó, mà Tự Âm Trường Hà nhìn như nguy hiểm, nhưng

theo Xích Mẫu ngủ say, ngược lại đã trở thành chỗ an toàn nhất.

Bình thường mà nói, có rất ít người có thể tìm đến đúng chỗ này, ngoại trừ..

. Đội trưởng đến đây để vớt mặt trời.

"Các ngươi, làm như thế nào tìm được ta, lại vì sao phải đốt nơi ta ở?"

Thần sắc Thế Tử bình tĩnh, từng bước một đi tới trước mặt Hứa Thanh cùng

với đội trưởng, cúi đầu bao quát, thu hồi ràng buộc đối với mọi người.

Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu phù phù một tiếng liền quỳ xuống, Lý Hữu Phỉ

đồng dạng như vậy, ba người kịch liệt run rẩy.

Còn có Anh Vũ cũng hiện ra vẻ mặt sợ hãi, núp ở bên trong ống tay áo của

phụ thân nó.

Ánh mắt cùng với khí tức đến từ Thế Tử tạo thành áp lực lớn tới mức khó

có thể hình dung, bao phủ cả phiến khu vực này.

Đội trưởng vừa run rẩy, vừa cười trừ, thần sắc càng có nịnh nọt.

"Tiền bối, hiểu lầm hiểu lầm, đây là một cái hiểu lầm... Chúng ta sai rồi,

chúng ta đi ngay đây, lập tức đi ngay đây, lão nhân gia ngài không cần để ý tới

chúng ta, ngài có muốn quay trở về tiếp tục nghỉ ngơi hay không?"

Đội trưởng nói xong, liền muốn lui về phía sau.

Thế Tử bình tĩnh nhìn y một cái.

Đội trưởng phù phù một tiếng, cả người ngã xuống, trong miệng phun máu,

toàn thân đều phun máu, tựa như suối phun vậy.

Thế Tử thu hồi ánh mắt, nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng đang trào máu, thần sắc càng thêm

cung kính, chắp tay cúi đầu với Thế Tử của Chúa Tể trước mặt, xuất ra lễ độ lúc

trước, thấp giọng mở miệng.

"Chúng ta không biết được tiền bối ở đây, tới nơi này cũng là vì hoàn thành

bố cục của sư tôn ta, muốn vớt ba cái mặt trời ra ngoài."

Thế Tử nghe vậy, cười nhạt một chút nhìn Hứa Thanh, cũng không tiếp tục

hỏi thêm ở trên vấn đề này, mà nhìn tới nơi chân trời xa.

"Có người sắp tới, chúng ta phải rời đi."

"Tiểu hữu, các ngươi vớt xong mặt trời, chuẩn bị đi chỗ nào?"

Hứa Thanh do dự, cũng không dám giấu giếm, vì vậy liền báo chi tiết cho

biết.

"Khổ Sinh sơn mạch?" Thế Tử như có điều suy nghĩ, nở nụ cười, thân thể

nhoáng một cái, bộ dạng cải biến, lại hóa thành một lão gia gia mặt mũi hiền

lành.

Lão thu hồi hết thảy uy áp, cả người không có chút chấn động, tựu thật

giống như một lão chưởng quỹ phàm tục vậy, giờ phút này liền chắp tay ra sau

lưng, đi thẳng về phía trước.

"Ta cũng dự định đi vào trong đó ở một thời gian ngắn, chúng ta đi thôi,

thuận tiện trên đường ta nói với ngươi một chút việc về nội tình của Hồng

Nguyệt Thần Điện, cái đó và ngươi có chút liên quan."

Theo lời nói truyền ra, ràng buộc trên thân thể ba người Ninh Viêm tan biến,

bọn họ hoảng sợ vô cùng, không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể nhìn về

phía Hứa Thanh, mà đội trưởng cũng kết thúc phun máu, sau khi đứng lên cũng

kinh hồn bạt vía nhìn Hứa Thanh.

Trong nhận thức của bọn họ, Hứa Thanh đúng là người duy nhất quen biết

với Thế Tử.

Trái tim Hứa Thanh rất loạn, nhìn Thế Tử hóa thành lão gia gia đi ở phía

trước, hung hăng nghiến răng, cất bước đi theo.

Mọi người cũng vội vàng đi theo phía sau, chân Ninh Viêm và Ngô Kiếm

Vu đều mềm nhũn, vừa đi vừa run rẩy, thi thoảng lại nhìn nhau một cái, đều

thấy vẻ không cách nào tin cùng hoảng sợ trong mắt lẫn nhau.

"Uẩn Thần còn sống....."

Mà đội trưởng cũng rất nhanh điều chỉnh tâm tính, giống như một tên tiểu

nhị, nhanh chóng theo kịp, phất tay lấy ra một cây quạt, vừa quạt gió vừa cúi

đầu khom lưng nịnh nọt.

"Lão gia gia, ngài có nóng không, ta quạt gió cho lão nhân gia ngài."

"Lão gia gia, ngài có mệt hay không? Đại Kiếm Kiếm, còn không lấy bảo

hùng ra cho lão gia gia ngồi!"

Mọi người run rẩy, một đường đi về phía trước, chỉ có Hứa Thanh thoạt nhìn

coi như bình thường, chỉ là trong lòng của hắn, giờ phút này cũng là vô tận mờ

mịt.

"Đây là muốn cùng ta quay về tiệm thuốc sao?"

Thời gian trôi qua, sau khi mọi người rời khỏi, một lúc lâu sau, thiên địa nơi

bọn họ ở lúc trước đột nhiên vặn vẹo, hư vô cuồn cuộn, một đạo thân ảnh khổng

lồ bỗng nhiên phủ xuống.

Thân ảnh này mông lung, không thấy rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy

một thân trường bào màu đỏ rộng thùng thình ở trên người người này xốc lên về

bốn phía, bao phủ bầu trời, bao trùm đại địa.

Vào thời khắc này, tất cả mọi thứ cũng đều trở thành một màu huyết sắc.

Càng có thần uy vượt xa Quy Hư sinh sôi ở giữa thiên địa này, vô số pháp

tắc và quy tắc biến ảo khắp chung quanh, thậm chí còn có thể thấy hư ảnh nhật

nguyệt tinh thần vờn quanh.

Mà một khắc người này xuất hiện, bốn phía trở lên mơ hồ, lực lượng quyền

hành Hồng Nguyệt tăng vọt, theo người kia phất tay, thời gian nơi đây lại bắt

đầu nghịch chuyển, dường như đang quay trở lại.

Vô số mảnh vỡ xuất hiện từ bên trong hư vô, không ngừng tụ hợp lại cùng

một chỗ, muốn ra sức tổ hợp lại hết thảy mọi thứ phát sinh lúc trước ở nơi này

ra, chỉ là những thứ mảnh vỡ này vừa mới bắt đầu nối lại, không đợi cảnh tượng

hình thành, giữa nhau liền rung động lắc lư mãnh liệt.

Trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ mảnh vỡ tan nát, tiêu tán ra.

Thân ảnh vừa đến kia trầm mặc, ngẩng đầu nhìn về phía Tự Âm Trường Hà,

liếc mắt nhìn qua, nước sông bốc lên.

"Hà Linh tới gặp." Thanh âm trầm thấp vang vọng từ trong miệng gã.

Trong chớp mắt, trên nước sông có rất nhiều Hà Linh hiện ra, cúi đầu cúng

bái về phía thân ảnh kia.

"Bái kiến Điện Hoàng."

"Lúc trước nơi đây xảy ra chuyện gì?" Thân ảnh khổng lồ kia nhàn nhạt mở

miệng, giọng nói vang vọng giống như lôi đình.

Hà Linh mờ mịt, toàn bộ lắc đầu, chúng nó thật sự không biết.

"Nhận thức bị thay đổi...." Thân ảnh cực lớn đảo mắt qua, sau đó xa nhìn

về phương xa, sau một lúc lâu, thân ảnh kia mơ hồ, tiêu tán ở giữa thiên địa.

Chỉ có giọng nói vẫn vang vọng thật lâu ở đây không tiêu tan.

"Thế Tử của Chúa Tể, ngươi thế mà lại trốn ở chỗ này..... Như vậy giờ

phút này ngươi lựa chọn ra ngoài, lại có mục đích gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi