QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thanh Sa đại mạc, ngoại trừ cái đêm ánh sáng Hồng Nguyệt bắt đầu xuất

hiện là không có gió, vào ngày hôm sau thì gió lại xuất hiện.

Ngay từ đầu còn có chút yếu ớt, cho đến bây giờ đã ba ngày trôi qua, gió

màu xanh cuốn lấy cát sỏi xanh đã gào thét đầy trời, thổi núi cát không ngừng di

động, hóa sa mạc thành biển cát.

Âm thanh nức nở nghẹn ngào dường như hội tụ tiếng thút thít nỉ non của

chúng sinh, liên tục truyền khắp thiên địa.

Trong sa mạc này, hơn nửa người Hứa Thanh cũng bị dìm ngập ở bên trong

đất cát, chỉ lộ ra non nửa, vẫn không nhúc nhích như tử thi.

Hắn một mực suy tư, cái gì gọi là nhân tính, cái gì là thần tính.

Vấn đề thâm ảo này, Hứa Thanh rất khó có thể cân nhắc thấu triệt, nhất là

cái sau...

Hắn không phải là Thần Linh, cũng không cách nào lấy thân phận con người

để hiểu rõ thần tính của Thần Linh.

Nhưng Hứa Thanh cũng có ưu thế của mình, ngắn ngủi 20 năm trải qua, hắn

đã thấy quá nhiều mặt ác, thấy quá nhiều đau khổ, hắn cũng thấy qua mặt xấu xí

vô cùng vô tận của nhân tính.

Cho nên, hắn có lý giải đối với một mặt nhân tính.

Mà trong ba ngày này, hắn mãi nhớ lại quá khứ mình đã trải qua, nhớ lại

từng màn mình chứng kiến từ khi có ký ức đến nay.

Có tham lam, có điên cuồng, có ăn thịt người, có dữ tợn.

Trong đó cũng có vài điều tốt đẹp, nhưng cuối cùng cũng giống như tia lửa

lóe lên rồi tan biến.

Nhưng vô luận như thế nào, mỗi một chớp mắt tia lửa kia xuất hiện, hắn đều

khắc ghi vào trong cảm giác của mình.

Như sự an bình của Vô Song thành khi còn bé, như ấn tượng phụ mẫu cho

hắn, như ấm áp Lôi đội mang lại cho hắn, như cảm xúc của Đoan Mộc Tàng.

Còn có nữa là... Thân ảnh Cung chủ Chấp Kiếm Cung Khổng Lượng Tu.

Rất nhiều.

"Nhân tính, có cả thiện cùng ác."

Hứa Thanh thì thào trong lòng.

"Nhân tính, là còn có tình cảm đối với sự vật, tiến tới sinh ra ràng buộc."

Hứa Thanh nghĩ tới sư tôn, nghĩ tới đội trưởng, nghĩ tới Tử Huyền, nghĩ tới

Linh Nhi, nghĩ tới từng đạo thân ảnh cùng nhau đi tới mà mình biết.

Có hận hắn, có cảm kích hắn, có chán ghét hắn, có ưa thích hắn.

"Ta từ lúc mới bắt đầu chỉ có một mình, cho đến bây giờ... Trong lúc bất tri

bất giác, trong lòng đã có nhiều lo lắng hơn, ràng buộc cũng tương tự như thế,

tất cả giống như từng sợi tơ, đã bện lại thành một cái lưới lớn."

"Mà nhân tính, chính là đầu nguồn của tấm lưới này, nó đưa đến hỉ nộ ái ố

của ta."

Hứa Thanh mở mắt ra nhìn bầu trời, cảm thụ được trong tiếng gió nức nở

nghẹn ngào, giống như tiếng thút thít nỉ non của chúng sinh.

"Nhân tính, thật ra cũng đã bao hàm khát vọng sống, cùng với nỗi sợ hãi đối

với cái chết."

"Ví dụ như nguyện vọng từ nhỏ của ta, đó là tiếp tục sống sót được."

"Thậm chí hết thảy chấn động cảm xúc cùng với phong cách hành động, thật

ra cũng đều là một loại thể hiện của nhân tính."

"Ví dụ như lúc ta ở trong Vô Song thành, trong lòng cũng không có ý niệm

giết chóc, ta sẽ không nghĩ tới tương lai như thế nào, sẽ không cân nhắc sau khi

lớn lên sẽ trở thành ra sao, mà sau khi đã trải qua một loạt sự tình, ta thay đổi."

Hứa Thanh thì thào, loại nhớ lại thế này khiến cho đáy lòng của hắn nhận

thức rất sâu, hắn không ngừng phân tích chính mình, mà chuyện xưa hiện ra

cũng làm cho lý giải của hắn đối với nhân tính càng thêm khắc sâu.

"Một trong những thứ khác nhau giữa nhân tính và thú tính, đó là kiềm chế."

Hứa Thanh cúi đầu nhìn cánh tay trái trọc lóc của mình, nhớ tới một màn

điên cuồng lúc trước của mình, hắn cảm thấy đầu nguồn kiềm chế là tự mình

ràng buộc, mà khởi nguyên ràng buộc, đến từ cái gì?

Hứa Thanh trầm tư.

"Ràng buộc đến từ đạo đức trong nhận thức của ta, một bộ phận đó, chính là

thứ làm cho con người có đủ thuộc tính làm người."

"Cho nên, nhân tính là có trật tự, mà thú tính thì ngược lại, nó là hỗn loạn

không trật tự, chỉ hành động dựa vào bản năng, đây là trạng thái của những con

dã thú trên đại lục Vọng Cổ bị khí tức Thần Linh xâm nhập."

Hứa Thanh hiểu ra.

"Như vậy thần tính thì sao?"

Hứa Thanh trầm mặc, hắn vẫn không hiểu, nhưng hắn biết cỗ thân thể này

của mình chính là thân hình Thần Linh, hắn còn biết Độc Cấm của mình đến từ

với Thần Vực, Tử Nguyệt của chính mình đồng dạng là thần nguyên.

"Như vậy, khiến lực lượng Tử Nguyệt của ta tràn ngập toàn thân, thật ra từ

loại nào trình độ mà nói, thần tính cũng đã tồn tại, chỉ bất quá..... Ta không có

ý thức đến, hay là nói, nó cũng không hiển lộ, bởi vì ta là người …ta không phải

thần."

"Yêu cầu của Thế Tử đối với ta, là cảm thụ cái đói, đói như Xích Mẫu vậy."

"Như vậy đói, là chìa khoá mở ra thần tính?"

"Mà cơn đói của Thần Linh, lại được sinh ra như thế nào?"

Hứa Thanh mờ mịt, giờ phút này hắn đã không cảm giác được đói bụng nữa,

thân thể hắn đã tạo thành thói quen, đã thích ứng với tình trạng suy yếu, thích

ứng với tử vong đang tiếp cận.

Sau một lúc lâu, Hứa Thanh than nhẹ.

Hắn vẫn chưa tìm ra được đáp án, nhưng hắn không muốn tiếp tục nằm ở

nơi đây, thế nên hắn liền vùng vẫy ngồi dậy từ trong đất cát.

Bởi vì, xa xa đã xuất hiện một chút hung thú trong sa mạc, xa hơn nữa, hắn

còn nhìn thấy một cây nấm cực lớn đang toả ra ác ý chuyển động tiến về phía

mình.

Mà khí tức kinh khủng cùng chấn động đáng sợ tản mát ra từ trên cây nấm

kia, khiến cho Hứa Thanh cảm giác, đó không phải là Nguyên Anh, mà thuộc về

cấp độ Dưỡng Đạo

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi