QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong Thanh Sa đại mạc, cây nấm này chính là một tồn tại quỷ dị, số lượng

chúng nó không nhiều lắm, rễ cây có thể buộc vòng quanh lại tạo thành thân

ảnh người khổng lồ, có rất ít người đi trêu chọc chúng nó.

Điểm này, năm đó lần đầu tiên Hứa Thanh tới mảnh sa mạc này đã có nhận

biết.

Nhưng dưới mắt, chỉ là động tác đứng dậy này cũng đã hao phí khí lực vốn

cũng không nhiều của hắn, mà theo hắn ngồi dậy, cái hố nhỏ trong đất cát hình

thành phía sau hắn cũng nhanh chóng bị cát bốn phía tràn vào, thời gian dần qua

liền bị lấp đầy.

Hứa Thanh sững sờ, quay đầu nhìn qua cái hố nhỏ bị lấp đầy, vào thời khắc

này trong đầu của hắn nổi lên tiếng nổ vang, dường như có từng đạo tia chớp

đảo qua, khiến cho hắn quên mất nguy hiểm bốn phía, không để ý đến hết thảy,

trong ánh mắt chỉ có hố cát bị lấp đầy đó.

"Bị lấp đầy..."

"Lúc ta nằm ở nơi đó, bản thân chính là một bộ phận của hố cát, mà sau khi

ta đứng dậy chỗ đó liền thiếu khuyết một khối, cho nên... Đất cát tràn vào, khiến

cho chỗ đó khôi phục như lúc ban đầu."

"Như vậy, nếu như ví von cái hố cát này thành ta, đất cát nguyên bản thì

nhìn thành nhân tính... Ví von đất cát sau khi lấp vào thành thần tính....

Hứa Thanh thay đổi sắc mặt, hô hấp có chút dồn dập, trong mơ hồ hắn cảm

giác mình bắt được một cái trọng điểm, đang muốn đi suy tư thì một cái chớp

mắt này bỗng có một cái đuôi bọ cạp cực lớn đập xuống, từ đất cát bên cạnh hắn

chui nhanh ra, đập vào trên người Hứa Thanh.

Dưới một hất, thân thể Hứa Thanh như diều đứt dây, oanh một tiếng văng ra

phía xa.

Trong chốc lát, ba con bò cạp chóng nhanh lao thẳng đến chỗ hắn rơi xuống,

bắt đầu cắn xé.

Hứa Thanh bỏ qua những thứ này, mặc dù cơ thể của hắn suy yếu, nhưng

mà thân thể của hắn vẫn có đủ tính bền dẻo, không phải những con bọ cạp này

nhất thời nửa khắc có thể xé rách, mặc dù đau đớn còn có thể vọt tới, nhưng bây

giờ suy nghĩ mới là việc trọng yếu nhất của Hứa Thanh.

Hắn mặc kệ những con bọ cạp cắn xé, nhắm mắt tiếp tục ý niệm lúc trước

trong đầu của mình.

"Xóa đi nhân tính của bản thân, không hề lấy nhân tính đi kiềm chế thú tính,

từ đó sử dụng thần tính bổ sung vào, lấy thần tính đi ảnh hưởng tới thú tính!"

Tâm thần Hứa Thanh nổ vang.

Hắn hiểu được.

"Ta không cần đi lý giải thần tính là cái gì, việc ta cần phải làm lúc này là

dung nhập thần tính, sau đó đi cảm thụ, lấy tầm nhìn của Thần đi lý giải."

"Lúc đó, có lẽ ta không cần kiềm chế thú tính xung động, bởi vì nó cũng

không cần kiềm chế, nó vốn nghe lệnh từ ta."

"Cho nên Thế Tử nói cho ta biết, muốn làm được điểm này, cần nhân tính và

thần tính trùng lặp, đây là một loại giao hòa cùng giữ lấy và từ bỏ!"

"Nhưng mà, tại sao cơn đói lại xuất hiện?"

Hứa Thanh hiểu một phần đáp án, nhưng còn có một chút vấn đề khó hiểu,

nhưng cuối cùng, giờ phút này hắn cần phải đưa ra một lựa chọn.

Có muốn thử nghiệm hay không.

Sau một lúc lâu, Hứa Thanh nhớ tới lần chỉ điểm gần nhất của Thế Tử với

mình, nhắc tới nước trà.

Rồi hắn nghĩ tới thực nghiệm trên người Kim Ô của mình, cùng với hành

động Thế Tử hạ xuống chiếc lá của mầm nhỏ để điểm ngộ.

"Trà và nước có thể dung hợp, nhưng cũng có thể chia lìa, mà lá cây rời

khỏi mầm nhỏ, tương tự cũng là một bộ phận của mầm nhỏ, là nhất trí trên bản

nguyên."

"Cho nên, coi như là thử nghiệm thì cũng không phải không thể nghịch

chuyển."

Hứa Thanh trầm mặc một lát, trong mắt lộ ra quyết đoán, bởi vì hắn biết rõ,

trừ phi mình cam nguyện bỏ qua việc hoàn toàn nắm giữ lực lượng Tử Nguyệt,

còn không mà nói, hắn chỉ có thể đi con đường này.

"Về phần như thế nào xóa đi nhân tính....."

Hứa Thanh nhắm hai mắt lại, phương pháp xóa đi nhân tính, chính là không

hề ràng buộc bản năng chính mình.

Vì vậy, hắn bắt đầu chậm rãi điều chỉnh.

Một lát sau, hô hấp của Hứa Thanh dần dần trở nên gấp rút, thân thể của hắn

chậm rãi run rẩy, hồi lâu đôi mắt của hắn chợt mở ra, trong đó lộ ra điên cuồng

tương tự như là dã thú.

Hắn không hề ràng buộc bản năng của chính mình, không hề kiềm chế hành

vi của bản thân, không hề lo lắng đạo đức hay cân nhắc thiện ác hoặc tôn

nghiêm gì cả.

Lại càng không thèm suy tư ký ức, cũng chẳng đặt tình cảm trong lòng.

Phóng thích, giải tỏa, không ngừng hiển lộ bản năng.

Ầm!

Trong nháy mắt tiếp theo, trong miệng Hứa Thanh truyền ra tiếng gầm nhẹ

giống như của dã thú, đôi mắt của hắn đỏ thẫm, chợt cúi đầu nhìn về mấy con

bò cạp đang cắn xé mình.

Nước miếng của hắn không thể khống chế chảy xuống từ khóe miệng, vào

thời khắc này đói khát vô hạn đến từ thân thể bộc phát ra.

Hắn không biết mình lấy khí lực từ nơi nào tới, một phát bắt được bò cạp rồi

điên cuồng cắn xé.

Đất cát bay lên, nổ vang vang vọng.

Âm thanh gào thét bén nhọn không ngừng giao thoa dung hợp, sau một nén

nhang, một thân ảnh đi ra từ trong gào thét.

Chính là Hứa Thanh.

Chỉ bất quá giờ khắc này hắn tóc tai bù xù và thở hồng hộc, trên người trên

mặt đều là máu tươi, tay trái bị hắn cắn rất nhiều máu thịt lúc trước, giờ đã hoàn

toàn cắt đứt.

Nhưng điều này không ảnh hưởng tới tốc độ của hắn.

Hắn đã không thèm suy tư nữa, chỉ có bản năng tồn tại, hắn muốn ăn là cứ

ăn hết thảy.

Đói khát từ bản năng khiến cho Hứa Thanh lâm vào điên cuồng, hắn muốn

thôn phệ, không chỉ vì nguyên nhân khát vọng đối với máu thịt, còn có khắt khe

với cấp độ càng sâu hơn.

Hắn không biết đó là cái gì, hắn cảm giác của thân thể của mình dường như

tồn tại vô số động rỗng, một loại vật chất vô cùng trọng yếu đối với bản thân

hắn đang ẩn nấp.

Mà theo vật chất này ẩn nấp, cảm giác đói bụng lại càng lúc càng mãnh liệt,

đến từ thân thể, cũng đến từ linh hồn.

Cùng lúc đó, trên người của hắn đang lập lòe ra ánh sáng màu tím!

Đây là lực lượng Tử Nguyệt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi