QUANG ÂM CHI NGOẠI

Khổ Sinh sơn mạch, bên ngoài tiệm thuốc trong thổ thành, Ngô Kiếm Vu

nhìn đầu đường náo nhiệt, nhìn cư dân lui tới, ý ngâm thơ trong những ngày này

cũng tăng vọt không ít. Thậm chí còn thay đổi ngôn luật.

"Thuốc, thuốc, thuốc, ai rối loạn tiền đình, muốn ngủ ngon giấc, nhanh tới

mua thuốc!"

Ngô Kiếm Vu lớn tiếng mở miệng, Lý Hữu Phỉ bên cạnh liền vội vàng hô

to.

"Thơ của công tử quá hay!"

Ngô Kiếm Vu cười ha ha, đang muốn tiếp tục thì Linh Nhi trong tiệm thuốc

như gió bay vọt qua bên người y, trong chớp mắt tiếp theo đầu đường xa xa xuất

hiện thân ảnh ba người Hứa Thanh.

Linh Nhi trực tiếp nhào vào ngực Hứa Thanh.

"Hứa Thanh ca ca, rốt cục ngươi đã trở lại......"

Vành mắt Linh Nhi đỏ lên, những ngày này nàng ngày đêm lo lắng, lo âu

trong lòng khiến cho nàng cũng cảm thấy không có bất kỳ hứng thú nào với đối

với sở thích tính toán sổ sách thường ngày.

Giờ phút này mắt thấy Hứa Thanh không có gì đáng ngại, nội tâm vẫn luôn

treo cao của nàng mới thả lỏng xuống.

Hứa Thanh sờ sờ đầu Linh Nhi mà cười cười, nhìn về phía hiệu thuốc.

Thời gian mấy ngày, lại để cho hắn có một loại cảm giác dài như cả năm,

giờ phút này trở về, đáy lòng cũng có cảm khái.

"Tiểu U U mông to mắn đẻ, ta đã trở lại, sao ngươi còn không nhào lại đây

ôm ta một cái?" Đội trưởng bên cạnh, cất bước đi vào tiệm thuốc, lớn tiếng mở

miệng.

U Tinh đang ngồi xổm đun nước bên trong nghe vậy liền thấy ghê tởm, nội

tâm cuộn trào, thật vất vả được mấy ngày yên ổn, hôm nay nghe được giọng của

Nhị Ngưu, lập tức bộc phát.

"Sớm muộn gì ta cũng phải giết chết con trâu đê tiện chó đẻ đó, cắn nát từng

chút một!"

Thế Tử nhìn qua tất cả những điều ấy, cười cười, lão rất thích bầu không khí

ấm áp trong tiệm thuốc này, vì thế lại tới ngồi trên chiếc ghế trước kia của mình,

cầm lấy chén trà để uống.

Anh Vũ cũng nhanh chóng bay đến, đậu vào trên vai Thế Tử, đáy lòng nó

thoải mái, nhưng khi cúi đầu quét mắt nhìn thân thể màu đỏ lại thiếu đi rất nhiều

lông của mình, bi phẫn của nó lại nổi lên.

"Gia gia, mấy ngày hôm trước ta lại gặp người xấu, không thấy rõ là ai, bọn

họ dùng một cái bao trùm ta lại, thật quá đáng, bọn họ không đánh đấm mà chỉ

thông qua cái bảo mà nhổ lông của ta!"

Ninh Viêm cúi đầu tiếp tục lau, mỗi một lần lao lại dùng sức thêm một chút,

nhưng không lau được mấy cái là gã chú ý thấy tới Hứa Thanh, động tác dừng

lại và thần sắc lộ ra kinh nghi.

"Lão đại, ngươi...... Tại sao ngươi lại cho ta cảm giác không giống cùng với

lúc trước?"

Lời Ninh Viêm vừa nói ra, Ngô Kiếm Vu cũng nhìn qua, Lý Hữu Phỉ đồng

dạng đưa ánh mắt tới, chỉ là hai người bọn họ đều có chút mê mang, không nhìn

ra biến hóa gì, duy chỉ có cảm thấy Hứa Thanh tựa hồ càng trong suốt hơn so

với dĩ vãng một chút.

Rõ ràng không phải thủy tinh, nhưng cảm giác trong suốt này vẫn hiện ra là

từ trong đáy lòng của hai người bọn họ.

Linh Nhi cũng tò mò.

Đội Trưởng cười không nói, thần sắc đắc ý.

Hứa Thanh cười cười, không nói chuyện, sau khi đảo mắt nhìn qua tiệm

thuốc, cảm nhận được trong sân có thêm một ít gà con.

"Những thứ này đều là tự mình chạy tới." Linh Nhi nhỏ giọng mở miệng.

Hứa Thanh gật đầu ôn chuyện cùng mọi người, sau đó bước ra phía sau nhà.

Sau khi tới bên trong hắn liền khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi và

nhớ lại những gì trải qua lần này, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm thụ quyền

hành cùng với Thần Tàng Tử Nguyệt chính mình thu được.

"Hôm nay, vẻn vẹn là Thần Tàng Tử Nguyệt của ta, liền có thể trấn áp

Dưỡng Đạo... Bất quá Độc Cấm vẫn chưa thể nào dung nhập vào ánh mắt, chỉ

có khi ta dưới tình huống thần tính làm chủ đạo mới có thể."

"Bất quá quyền hành nơi này, tựa hồ còn có rất nhiều năng lực, có thể được

khai thác và thi triển..."

"Còn nữa chính là, thân thể cường hãn cùng với lực lượng Tử Nguyệt hóa

thành Thần Tàng, điều này khiến cho những Nguyên Anh khác của ta có chút

mất cân bằng."

"Hậu quả của loại này mất cân bằng không nhỏ, nếu không cách nào mau

chóng tăng những cái Nguyên Anh khác lên, sợ là sẽ khiến cho riêng Tử Nguyệt

biến hóa, nhưng những Nguyên Anh khác sẽ dần dần héo rũ."

Hứa Thanh trầm ngâm.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua.

Bảy ngày sau, thời gian Thế Tử nói lúc trước đã đến, lão muốn đưa Hứa

Thanh đi một chỗ.

Trước khi đi, ở trong sân Thế Tử cho Hứa Thanh một quả cầu sắt màu xám.

"Dùng thứ giống thiết cầu này, dụng lực lượng Tử Nguyệt để buộc ở trên

lưng ngươi, nhớ là không phải vạn bất đắc dĩ thì không được bỏ xuống."

Hứa Thanh nhìn quả thiết cầu, hắn mơ hồ cảm thấy vật này có chút quen

mắt, vì thế giơ tay nhận lấy.

Nhưng trong nháy mắt bắt được, một cỗ cự lực không gì sánh kịp lập tức tản

ra từ trên quả thiết cầu đó, trọng lượng kinh người khiến tay phải của Hứa

Thanh trong nháy mắt trầm xuống, thân thể cũng đang nổ vang.

Trong chớp mắt tiếp theo, Hứa Thanh khiếp sợ nên theo bản năng kích phát

thân thể Thần Linh, tiếng vang oanh minh truyền ra, một thân ảnh cao lớn

khoảng hai mươi trượng xuất hiện ở trong sân.

Như thế, mới miễn cưỡng nắm được quả cầu sắt đó.

Nhưng trọng lượng của quả thiết cầu không chỉ có tác dụng trên thân thể của

Hứa Thanh, còn bao gồm cả Nguyên Anh của hắn, ngoại trừ linh hồn ra, giờ

phút này toàn bộ đều phải thừa nhận trọng lượng đó.

Cái này khiến cho thân thể của hắn không cách nào tự khống chế mà lún

xuống.

Dưới thân Hứa Thanh khuếch tán ra từng vết nứt, nửa người hắn hãm sâu

xuống mặt đất, đám gà con xung quanh hoảng sợ bay loạn bốn phía, lông gà rơi

tá lả đầy đất.

Hứa Thanh động dung.

Hắn nhận ra quả thiết cầu này.

Vật này chính là cái mặt trời hắn cùng đội trưởng vớt ra từ dưới Tự Âm

trường hà.

Lúc đó lão gia gia Thế Tử chính là ở trong quả thiết cầu đó.

“Cái này….” Hứa Thanh hít sâu một hơi, nhìn về phía Thế Tử.

“Món đồ chơi đó là cho ngươi mượn dùng, tiếp theo trên đường thì ngươi

không thể vận dụng thân thể Thần Linh để chia sẻ, lực lượng Tử Nguyệt cũng

chỉ có thể dùng để buộc lại mà thôi, ngươi cần thời khắc vận chuyển những

Nguyên Anh khác ngoại trừ Tử Nguyệt để gánh chịu.”

Như thế mới không khiến sau khi Nguyên Anh Tử Nguyệt của ngươi tăng

vọt, liền hình thành áp chế đối với những Nguyên Anh khác của ngươi, khiến

cho tu vi của ngươi trở nên chậm chạp.

“Được rồi, ta chờ ngươi ở cửa tiệm thuốc, ngươi phải từng bước đi ra,

khống chế tốt lực đạo của ngươi, bằng không tiệm thuốc này sụp đổ chính là do

ngươi.”

Thế Tử thản nhiên mở miệng, sau đó chắp tay ra sau lưng đi vào đại sảnh,

bước ra cửa lớn.

Bên cạnh cửa ngoại trừ Ngô Kiếm Vũ, còn có một người.

Đây là một lão giả thân hình cao lớn, dáng vẻ cũng đầy uy nghiêm, đứng ở

nơi đó tựa như một thần giữ cửa, càng có khí thể không tầm thường tràn ngập,

nhất là còn có thể nhìn thấy trong mắt có từng đạo ngân như sợi tơ đang chảy

xuôi.

Cái này rõ ràng là biểu hiện của Quy Hư nhất giai.

Chỉ là giờ phút này lão giả Quy Hư nhất nhai lại mặc quần áo tiểu nhị thô

sơ, đi theo bên cạnh Ngô Kiếm Vũ.

Dưới sự ghét bỏ của Ngô Kiếm Vũ, lão mang theo bi phẫn trên mặt, vội

vàng mở miệng.

“Thuốc thuốc thuốc, ai rối loạn tiền đình…”

Giọng nói mang theo bi ai, ẩn chứa một loại không còn lưu luyến sống,

quanh quẩn tứ phương, cũng vào lúc này lão giả nhìn thấy Thế Tử đi ra.

Thân thể lão run lên, vội vàng thu hồi hết thảy bi phẫn, trên mặt lộ ra vẻ vô

cùng cung kính, tâm thần càng là bị cơn sợ hãi tràn ngập, cúi đầu bái kiến.

“Tiền bối!”

Thế Tử ừ một tiếng rồi không để ý tới, đứng ở nơi đó nhìn bầu trời, chờ đợi

Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi