QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ngô Kiếm Vũ trừng mắt nhìn, càng ra sức ngâm thơ, mà lão giả kia trong

lòng run sợ, vội vàng lập lại thi từ của Ngô Kiếm Vũ, nhưng sợ hãi trong đáy

lòng của lão vẫn không ngừng bốc lên từng đợt.

Lão nghĩ tới ba ngày trước…

Ba ngày trước lão vẫn là đệ nhất cường giả bên trong nhóm tán tu của Khổ

Sinh sơn mạch, được người xưng là Mặc Quy lão tổ, càng là có một ít liên hệ

cùng những tồn tại bên trong Hồng Nguyệt Thần Điện.

Hồng Nguyệt xuất hiện ở phía chân trời khiến cho lão càng triệt để quyết

định ngã về phía Hồng Nguyệt Thần Điện.

Nhưng tất cả những thứ đó, theo đệ tử của lão đi điều tra về tiệm thuốc này

rồi mất tích, đã thay đổi.

Lão thông qua chuyện trước kia, biết được tiệm thuốc này không đơn giản,

cho nên tính lão có thù tất báo, nhưng sau khi nghe nói Lý Hữu Phỉ xuất hiện,

vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Cho dù là đệ tử mất tích, lão cũng không có tự mình đến.

Mà là ở bên trong Hồng Nguyệt Thần Điện của Khổ Sinh sơn mạch thi

pháp, chuẩn bị từ cự ly xa nhấc lên một hồi thần thông, nhìn xem nơi này đến

cùng ẩn giấu dạng tồn tại gì.

Nhưng vô luận như thế nào lão cũng không nghĩ tới, lão mới thi pháp được

đến một nửa, liền mất đi ý thức.

Đến lúc tỉnh lại, lão liền xuất hiện ở hậu viện của tiệm thuốc, biến thành gà

con, cũng thấy được đệ tử của mình...

Điều này làm cho lão vô cùng sợ hãi, bởi vì lão rất rõ ràng, lúc mình thi

pháp là ở bên trong Hồng Nguyệt Thần Điện, nhưng lại xuất hiện chuyện quỷ dị

đến như thế.

Mà càng làm cho lão hoảng sợ là, lão thấy được Thế Tử.

Chỉ là liếc mắt một cái, lão liền biết đối phương là Uẩn Thần còn sống, nhận

thức này khiến cho trong đầu lão lập tức nhấc lên vô tận bão táp, thiên lôi cuồn

cuộn, sợ hãi như biển đã bao phủ hết thảy.

Sau đó, lão liên tục đau khổ cầu xin, trong đề nghị của nữ hài gọi là Linh

Nhi kia, lão liền trở thành người tiếp khách thứ hai của tiệm thuốc này.

Trong lúc Mặc Quy lão tổ khổ sở, trong hậu viện của tiệm thuốc, Hứa Thanh

đấu tranh nhấc thân lên khỏi mặt đất.

Toàn bộ quá trình hắn đều vô cùng cẩn thận, cố gắng để cho chân của mình

sẽ không khiến mặt đất một lần nữa sụp đổ xuống, chỉ là giờ phút này, động tác

dù là đơn giản nhưng trên người hắn lại rất là gian nan.

Trọng lượng của quả thiết cầu, thật sự là quá mức kinh người.

Sau một lúc lâu Hứa Thanh mới miễn cưỡng thích ứng, cố nén cảm giác khó

chịu của những Nguyên Anh, hắn chậm rãi thu liễm thân thể Thần Linh của

mình, khiến cho thân thể từ hai mươi trượng thu nhỏ lại đến còn mười trượng.

Thân thể thu nhỏ lại thì lực lượng chia sẻ cũng theo đó mà giảm bớt, cho

nên trong nháy mắt tiếp theo Hứa Thanh phù phù một tiếng, một lần nữa khiến

mặt đất sụp xuống, lún xuống.

Hồi lâu, hắn mặt xám mày tro miễn cưỡng bò ra, trong cơ thể ngoại trừ Tử

Nguyệt ra, giờ phút này 12 Nguyên Anh khác đều đang truyền lại cảm giác tê

tâm liệt phế, đều đang điên cuồng bộc phát.

Nhất là Kim Ô càng là như thế.

"Phương pháp này, đích xác hữu hiệu."Hứa Thanh cảm thụ xong, trong mắt

lộ ra tinh mang.

Chỉ cần có hiệu quả, hắn sẽ muốn tiếp tục tiến hành.

Vì thế trong quá trình Hứa Thanh không ngừng thích ứng và thừa nhận, cho

đến một canh giờ sau, Hứa Thanh cảm thấy mình có thể chịu được, vì thế lại

một lần nữa thu nhỏ thân thể của mình còn năm trượng.

Nhưng trong nháy mắt, tiếng nổ vang quanhquẩn liền xuất hiện.

Thân thể của Hứa Thanh biến mất, mặt đất xuất hiện một cái hố to.

Cứ như vậy cho đến khi sắp tới ban đêm, sau khi Hứa Thanh nhiều lần trải

qua việc lún vào trong đất, miễn cưỡng biến thân thể trở về bình thường.

Quả thiết cầu vẫn luôn buộc ở trên lưng của hắn, bây giờ cả người hắn tựa

như một con rối gỗ, chậm rãi đi về phía trước.

Mỗi một bước đều toàn lực khống chế đến cực hạn, trên trán đều là lượng

lớn mồ hôi chảy xuôi.

Rốt cục, Hứa Thanh cố gắng bước xuống từng bước, trong quá trình mặt đất

quanh quẩn âm thanh bang bang, còn tiệm thuốc kịch liệt lay động khiến bụi đất

tung bay, Linh Nhi đến cả đám người Ninh Viêm và U Tinh đều trợn mắt há hốc

mồm …khi chứng kiến Hứa Thanh đi tới đại sảnh tiệm thuốc.

Phía sau hắn, lưu lại từng cái từng cái dấu chân sâu tới một thước cùng với

vô số rạn nứt.

Bình sắt nấu nước cũng rơi xuống, quầy hàng trước mặt Linh Nhi bị vỡ hơn

phân nửa.

Ninh Viêm bi phẫn, bởi vì y phụ trách lau chùi......

Hứa Thanh với vẻ áy náy nhìn Ninh Viêm một cái, cố gắng cất bước, ở

trong tiếng ầm ầm mà đi khỏi ra tiệm thuốc.

Một cái chớp mắt đi ra, tiệm thuốc phía sau Hứa Thanh truyền đến tiếng xèo

xèo, rõ ràng đã nghiêng lệch đi một ít.

"Tiền bối." Hứa Thanh mặt không chút thay đổi, nhìn về phía Thế Tử.

Thế Tử quét mắt nhìn hiệu thuốc, cười cười và đi về phía xa xa.

"Đi thôi."

Hứa Thanh nhìn Thế Tử nhẹ nhàng rời đi, yên lặng cất bước theo phía sau,

tiếng ầm ầm vẫn quanh quẩn, mặt đất rung động, phòng ốc bốn phía đều lay

động, một loạt dấu chân thật sâu không ngừng xuất hiện......

"Tiền bối, chúng ta sẽ đi đâu?"

"Không xa, ở trong sơn mạch này, đi gặp một người ngươi đã từng gặp, Tam

tỷ của ta."

"Lúc trước nàng lựa chọn chữa thương ở chỗ này."

Thế Tử đi ở phía trước, giọng nói từ từ truyền đến.

"Đoạn thời gian trước nàng nói cho ta biết, có một ít ruồi bọ ở bên ngoài bay

tới bay lui, ta kêu nàng trước tạm đừng giết chết, mà giữ lại cho ngươi làm vật

thí nghiệm để nghiệm chứng một chút quyền hành của ngươi."

Hứa Thanh nghe vậy gật gật đầu, đáy lòng hắn vẫn có một chút nghi hoặc

đối với việc Thế Tử lựa chọn đi tới Khổ Sinh sơn mạch, đoán ra đối phương

ngoại trừ rèn luyện chính mình, nhất định còn có nguyên nhân khác.

Giờ phút này biết được nguyên do, cũng không giật mình.

Hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, vì sao mọi người...... Đều chọn Khổ Sinh sơn mạch.

Đội trưởng là như vậy, Minh Mai công chúa cũng là như thế.

Trong lúc suy tư, âm thanh oanh oanh không ngừng vang vọng trong Khổ

Sinh sơn mạch.

Hứa Thanh rất khó bay lên, hắn chỉ có thể đi trên mặt đất tiến về phía trước,

thỉnh thoảng đi ngang qua một ít địa phương có nền địa chất yếu, hắn sẽ không

khống chế được mà trực tiếp rơi vào......

Mỗi lần như vậy, Thế Tử đều ngồi xổm bên cạnh hố sâu, cúi đầu đánh giá

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi