QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cảnh tượng Viễn Cổ quanh quẩn trong đầu chúng sinh Tế Nguyệt đại vực,

đã trở thành sấm sét, hóa thành bùng phát mà ầm ầm nổ vang!

Giờ khắc này, tâm thần chúng sinh dâng lên sóng lớn ngập trời!

Hôm nay, hết thảy mọi thứ bọn họ thấy đều đã vượt ra khỏi nhận thức, phá

vỡ tư duy và rung chuyển thân hồn bọn họ.

Sau khi bọn họ điên cuồng tuyệt vọng, nguyên bản tâm tình chết lặng như là

hàn băng tĩnh mịch, nhưng hôm nay..... Khối hàn băng này liền xuất hiện khe

hở, đang vỡ vụn và sụp đổ.

Một đao kia chém xuống Xích Mẫu, cũng là chém vào gông xiềng trong

lòng bọn họ!

Có lẽ, gông xiềng cũng không hoàn toàn bị trảm đoạn, nhưng ít ra phía trên

đã xuất hiện một cái lỗ hổng thật lớn!

Mà dưới cái lỗ hổng này, là oán khí cùng điên cuồng đã tích lũy vô số năm.

Cho nên cái lỗ hổng ấy... Rất trọng yếu!

Mặc dù Xích Mẫu bên trong cảnh tượng đó là Xích Mẫu của quá khứ, hình

như khi ấy còn chưa thành Thần, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là

........ Thần thoại, đã từng bị đánh vỡ.

Quan trọng là...Xích Mẫu cũng đã từng là phàm tục!

Xích Mẫu, bị chém giết!

Mà không người nào nguyện ý sinh ra liền làm nô, càng không có ai nguyện

ý đắm chìm luân hồi bên trong số mệnh làm thức ăn.

Chỉ bất quá, chết lặng đã từng áp chế phản kháng, nô tính thay thế máu tanh,

bốn chữ "nhẫn nhục chịu đựng" này, dưới đời đời kiếp kiếp áp bách, giống như

đã khắc sâu vào bên trong thực chất.

Nhưng.

Ai muốn cả đời như thế, ai lại cam nguyện sống bên trong tăm tối?

Vì vậy, lỗ hổng xuất hiện, liền dẫn động linh hồn như sóng gầm, dẫn động

tâm thần như núi lở!

Dưới bầu trời huyết sắc, lúc ngôi sao Hồng Nguyệt đang tới gần, vào trong

giờ khắc sinh mệnh đếm ngược này, phản kháng của chúng sinh không cách nào

khống chế, bỗng nhiên bộc phát theo lỗ hổng kia!

Bộc phát này được tích súc từ bên trong mọi chỗ phế tích trên Tế Nguyệt đại

vực, bốc lên từ trong mọi tòa thành trì, tăng vọt từ bên trong mỗi tộc quần, ngập

trời từ trong lòng vô số tu sĩ.

Giờ khắc này những đóm lửa giống như là sao trời, lửa sắp cháy lan ra đồng

cỏ.

Chỉ là, dường như còn thiếu khuyết một điểm gì đó, khiến cho những đóm

lửa như sao trời này, dường như vẫn còn đang tích lũy, còn đang chờ đợi!

Hồng Nguyệt Thần Điện tức giận tột cùng, vô số tu sĩ Thần Điện đã nhảy

vào Thanh Sa đại mạc, tìm kiếm đầu nguồn của cảnh tượng.

Mà cảnh tượng trong đầu chúng sinh vẫn còn đang tiếp tục, nó giống như là

dầu thắp đèn, không ngừng đổ thêm vào bên trong những đóm lửa như sao,

khiến cho những đốm lửa này mỗi thời mỗi khắc, thiêu đốt càng thêm kịch liệt.

Cùng lúc đó tại hiện trường thu lại cảnh tượng, thiên địa tương tự biến sắc.

Theo ký ức Trảm Thần Đài hiện ra, bát phương rung chuyển, nhất là trong

cảnh tượng mênh mông kinh người lấy trời làm đao lấy đất làm đài và dùng mặt

trời làm trục kết nối này, khiến cho nội tâm của mọi người đều dâng lên gợn

sóng vạn trượng.

Mà lúc một màn khí thôn sơn hà này hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, đám người

Ninh Viêm cũng đã sớm không cách nào duy trì vẻ mặt cần thiết để diễn kịch

nữa, tất cả nhao nhao run rẩy lui về phía sau.

Cũng may ký ức Viễn Cổ hiện ra, che đậy thân ảnh của bọn họ, khiến cho

người ngoài không thể thấy.

Vì vậy bọn họ rất nhanh liền theo bản năng thối lui đến bên cạnh Thế tử.

U Tinh cũng giống như thế, tốc độ chạy trốn của ả là nhanh nhất, tựa hồ sợ

Trảm Thần Đài này xảy ra vấn đề, thuận thế chém thật vào mình.

Tiếp theo là đội trưởng.

Chỉ là sau khi trở lại bên cạnh Thế tử, tinh thần của bọn họ vẫn rung động

lắc lư như trước, cảnh tượng trong ký ức của Trảm Thần Đài bốc lên, truyền ra

rất nhiều tin tức, mỗi một đạo tin tức đều tràn đầy cảm giác bùng nổ.

Hàm nghĩa tộ ra trong đó thật sự là quá lớn.

Lý Tự Hóa, lại đến từ cùng một nơi với Xích Mẫu!

Gã rõ ràng đã từng trở thành Thần Linh!

Mà đáng sợ nhất, là liên tưởng đến một số năm sau khi Xích Mẫu bị chém

giết, nửa khuôn mặt Thần Linh đến.

Cái này có phải là thứ đại khủng bố theo như lời Lý Tự Hóa nói hay không?

Xích Mẫu thành Thần, cho nên đưa tới nửa khuôn mặt Thần Linh?

Mọi người trầm mặc.

Chỉ có suy đoán, không có đáp án.

Mà nguyên nhân nửa khuôn mặt Thần Linh xuất hiện, đó vốn chính là một

cái bí ẩn cực ít người biết, phải chăng thật đúng là có liên quan cùng điều này..

. Có lẽ trong nhóm người ở đây có người biết được, nhưng hiển nhiên đại đa số

là không biết.

Đội trưởng cúi đầu, trong mắt phủ lên quang mang âm u, tương tự trầm

mặc.

Mà để cho trong lòng mọi người càng thêm gợn sóng, là một câu lẩm bẩm

cuối cùng của Chúa Tể Lý Tự Hóa.

Một câu vô cùng đơn giản, chúng sinh bên ngoài không nghe được, nhưng

mà tất cả mọi người ở bên trong hiện trường thu cảnh tượng, đều có thể nghe rõ

ràng!

Nó dường như đã siêu việt thiên lôi, tựa như khai thiên tích địa, hóa thành

tiếng nổ mạnh bộc phát trong lòng bọn họ.

Nhất là đám người Thế tử....

Trong một cái chớp mắt này, nét mặt của bọn họ xuất hiện biến hóa trước đó

chưa từng có, lão Bát trợn mắt thật to, Ngũ muội thần sắc mờ mịt.

Mà Thế tử, ánh mắt của lão nhìn về xa xa, giống như xuyên thấu qua nơi

đây, nhìn tới phía bình nguyên Sám Hối ở bên ngoài.

Trên bình nguyên Sám Hối, có một pho tượng do xác thịt Chúa Tể chết biến

thành, cũng có tổng bộ của Hồng Nguyệt Thần Điện.

"Phụ vương, nếu như ngài đã sớm biết được hết thảy, như vậy... Đến cùng

ngài đang suy nghĩ gì?"

Thế tử thì thào trong đáy lòng.

Về phần Minh Mai công chúa, nàng chậm rãi ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc nhìn

qua thân ảnh phụ vương đang tiêu tán trong màn ảnh ký ức Trảm Thần Đài biến

thành cách đó không xa.

Ảnh chiếu từ ký ức của Trảm Thần Đài đang dần trôi qua, gió Viễn Cổ từ

trong tấm hình thổi tới hóa thành bão cát, thời gian dần trôi qua trở thành tro

bụi, như muốn hoàn toàn tản ra.

Mà vào lúc tiêu tán này, đồng thời có một ít sự vật vẫn tồn tại như trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi