Cửa thứ nhất, Thiên Đao biến thành sơn mạch, vẫn ở trên trời như cũ, cửa
thứ hai, đao rãnh biến thành hạp cốc, vẫn ở trên mặt đất như thường.
Chỗ thiên địa giao nhau này, bên trên tế đàn, theo thân ảnh Chúa Tể Lý Tự
Hóa mơ hồ, chỗ đó thình lình xuất hiện một thân ảnh mới!
Người này là một thanh niên, thân mặc đạo bào màu đen, tóc dài đen nhánh
có ngọc quan buộc lên, sợi tóc bay theo gió, bay múa trước mặt người ấy, từng
sợi nhè nhẹ như muốn che lấp dung nhan tuyệt thế.
Đó là một gương mặt đủ để điên đảo chúng sinh, tuấn mỹ dị thường.
Hắn khoanh chân ngồi ở chỗ đó, mặc dù nhắm mắt, nhưng có thể tưởng
tượng trong đó nhất định ẩn tàng một đôi mắt sáng như ngôi sao.
Chính là Hứa Thanh.
Trảm Thần Đài xuất hiện lúc trước, chính là lấy hắn làm trung tâm mà dựng
lên, về phần cảnh tượng Trảm Thần Đài, cũng là dùng hắn làm nguyên điểm mà
huyễn hóa ra, như vậy hết thảy đầu nguồn, đúng là từ hắn!
Giờ phút này theo ký ức Trảm Thần Đài tiêu tán, thân ảnh Hứa Thanh tự
nhiên hiển lộ ra.
Hắn khoanh chân đả tọa, phối hợp thiên địa trảm đài, thoạt nhìn trông thật
giống như, hắn chính là Trảm Thần Đài hóa thân thành!
Giờ khắc này, trong đầu chúng sinh bên ngoài Tế Nguyệt đại vực lần nữa
nổi lên gợn sóng, bởi vì cảnh tượng bên trong tâm thần bọn họ vẫn còn đang
tiếp tục, việc này khiến cho bọn họ trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Thanh rất rõ
ràng.
Đây đồng dạng cũng là lần đầu tiên Hứa Thanh lấy hình dáng của chính
mình xuất hiện ở bên trong Tế Nguyệt đại vực, bị vạn chúng nhìn chăm chú!
"Hắn là...."
"Thân ảnh Chúa Tể tản ra, thân ảnh người này liền hình thành, chẳng lẽ điều
này ẩn chứa ngụ ý gì!"
"Đây là ký ức Viễn Cổ, hay là một màn ngay bây giờ?"
"Nếu là Viễn Cổ, vậy thân phận của người này là gì, nếu là bây giờ...
Chẳng lẽ tất cả cảnh tượng trân quý lúc trước, đều là người này vớt ra từ trong
năm tháng?"
"Hắn, là ai?"
Chúng sinh chấn động, nổi lên vô tận suy đoán, mà đối với tu sĩ Tế Nguyệt
đại vực mà nói, chấn động trong lòng bọn họ lại càng mãnh liệt hơn, nhất là
những vị cường giả kia, tu vi khác biệt, khiến cho bọn họ từ tấm hình trong đầu,
nhìn ra càng nhiều tin tức hơn nữa.
"Hắn đang cảm ngộ?!"
"Chẳng lẽ cảnh tượng lúc trước, đều là hắn cảm ngộ mà ra?"
"Chẳng lẽ là người này đã tìm được địa điểm mà Xích Mẫu bị chém giết lúc
trước, ở đó tìm hiểu rồi dẫn động quy tắc một phương thiên địa nơi ấy biến hóa,
vì vậy liền có cảnh tượng chúng ta nhìn thấy!"
"Nếu thật là như vậy..... Ngộ tính như thế..... Ta không tin có người có
thể thật sự làm được!"
Từng trận âm thanh hít sâu truyền ra từ các địa phương trên Tế Nguyệt đại
vực, nhất là những người Nghịch Nguyệt Điện kia, trong lòng càng chấn động
mãnh liệt hơn, thậm chí có người đã bắt đầu đi điều tra lai lịch của Hứa Thanh.
Bọn họ cảm thấy, người có thể mượn nhờ lực lượng của Nghịch Nguyệt
Điện, có khả năng cực lớn chính là người của Nghịch Nguyệt Điện.
Vào lúc mọi người riêng phần mình ngạc nhiên, thân ảnh Chúa Tể hoàn toàn
biến mất, mà thân ảnh Hứa Thanh cũng hiển lộ ra vô cùng rõ ràng.
Cặp mắt của hắn, cũng là vào thời khắc này, dần dần mở ra.
Đôi mắt như sao sáng, như sóng nước lan tràn, theo cảnh tượng chiếu vào
trong đầu chúng sinh.
Một tia hiểu ra hiện ra trong mắt, cũng thông qua cảnh tượng thu lại truyền
vào trong ý thức chúng sinh, khiến cho phàm tục cùng tu sĩ Tế Nguyệt đại vực
trong một nháy mắt này, liền bị làm cho thất thần, dâng lên rung động.
Mà sau rung động này, là càng nhiều âm thanh hít sâu cùng hoảng sợ hơn
nữa.
"Thật sự là cảm ngộ!"
"Cái này... điều này sao có thể, tất cả, thế mà lại là hắn cảm ngộ ra, hắn tái
hiện ký ức Viễn Cổ!!"
"Loại ngộ tính này..... Đã đến mức nghịch thiên!!"
"Hắn rốt cuộc là ai!"
Chấn động cùng với không cách nào tin, không cách nào áp chế, mãnh liệt
bộc phát khắp bát phương.
Giờ khắc này, ngộ tính kinh khủng của Hứa Thanh làm cho chúng sinh rung
chuyển.
Mà bấy giờ thân ảnh của hắn, tương tự dấy lên phong bạo ngập trời ở bên
trong Tế Nguyệt đại vực.
Trên Thanh Sa đại mạc, tốc độ của tu sĩ Hồng Nguyệt Thần Điện càng
nhanh hơn, trong đầu của bọn họ tương tự hiện ra gương mặt Hứa Thanh, Điện
hoàng bên đó lập tức hạ lệnh, liệt Hứa Thanh vào trong truy nã của Hồng
Nguyệt!
Thậm chí giờ phút này chỗ tổng bộ của Hồng Nguyệt Thần Điện cũng tràn
ra hồng mang kinh người, hóa thành tấm lưới lớn trên màn trời, sau khi hô ứng
cùng ngôi sao Hồng Nguyệt, hung hăng trấn áp về toàn bộ đại vực.
Bên trong lưới lớn màu đỏ, mơ hồ có thể thấy được một cỗ thi hài không
đầu đang bộc phát ra uy áp vô thượng.
Thi hài kia... Chính là xác phàm của Xích Mẫu bị chém ra!
Sự xuất hiện của nó khiến cho thiên địa biến sắc, ảnh hưởng tới cảnh tượng
Thiên Nhãn thu lại, khiến cho cảnh tượng hiện ra trong đầu chúng sinh xuất
hiện mơ hồ, hình như muốn tan biến.
Dù là đám người Thế tử kiên trì, vẫn không cách nào tiếp tục duy trì, cuối
cùng... Cảnh tượng tiêu tán.
Nhưng một cái chớp mắt khi cảnh tượng tản đi khỏi trong đầu chúng sinh,
một âm thanh trầm thấp đột nhiên truyền ra từ trong cảnh tượng, vang vọng
trong lòng vô số sinh linh trên Tế Nguyệt đại vực.
"Thần Linh cũng không phải là vĩnh hằng....."
Câu nói này, chữ chữ như sấm, nổ vang thiên địa, bùng nổ trong lòng chúng
sinh, nó chính là thứ thiếu hụt trong lòng chúng sinh lúc trước.
Giờ phút này giọng nói vang vọng, như dẫn bạo tinh hỏa, khiến cho vô số
sinh linh theo bản năng mở to miệng, phát ra tiếng hò hét đến từ linh hồn, gào
thét đến từ phản kháng đối với vận mệnh.
"Hy vọng vĩnh viễn trường tồn!!"
Tiếng gào thét cùng hò hét hội tụ thành tiếng rít gào, oán hận tích lũy trong
lòng tất cả mọi người hoàn toàn được nhen nhóm, theo lỗ hổng gông xiềng mà
toàn diện bộc phát.
Giờ khắc này những đóm lửa như sao, không còn sắp cháy lan ra đồng cỏ
nữa.
Mà nó..... đã cháy lan khắp đồng cỏ rồi!
Lan tràn tới sơn mạch, lan tràn qua bình nguyên, lan tràn khắp toàn bộ đại
vực.
Vô số tu sĩ từng tuyệt vọng, mắt đỏ ngầu, đã bắt đầu phản kháng.
Vô số phàm tục chết lặng, phát ra tiếng gầm nhẹ, đã bắt đầu vùng vẫy.
Vào thời khắc này, từng sợi nguyện lực vô hình cũng tràn ra từ trên người
chúng sinh, từ bát phương bốc lên, dung nhập vào hư vô, cuối cùng... Hội tụ về
phía Trảm Thần Đài nơi đây!