QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ninh Viêm hoảng sợ nghẹn ngào, Ngô Kiếm Vu trợn mắt lớn đến cực hạn,

trong đầu càng là nổ vang, Lý Hữu Phỉ hoàn toàn ngây ngốc, U Tinh cũng bị

chấn động tâm thần.

"Thê tử trước?"

"Thần Linh?"

"Cái này... Cái này là tình huống như thế nào!"

Hứa Thanh cùng bọn họ không giống nhau, hắn nhìn chằm chằm tay phải

đang nắm chặt của đại sư huynh, như có điều suy nghĩ.

Về phần đám người Thế tử, phản ứng cũng có chút khác biệt, lão Bát hồ

nghi, Ngũ muội nheo mắt lại, trong mắt Minh Mai công chúa lộ ra vẻ trầm

ngâm, Thế tử bỗng nhiên mở miệng.

"Trong tay phải của ngươi đang cầm cái gì vậy?"

Mắt thấy biểu hiện của bọn họ như vậy, trong bụng đội trưởng nở hoa,

nhưng bảo trì biểu hiện ra tâm tình của mình chấn động, thở dài.

"Để cho mọi người chê cười rồi, năm đó tiểu Nguyệt Nguyệt muốn đi thành

Thần, lý niệm cùng ta không hợp, cuối cùng chúng ta chỉ có thể mỗi người đi

một lối, nàng làm Thần trên trời của nàng, ta làm người trên mặt đất của ta."

"Nhưng ta còn yêu nàng, cho nên ta lần lượt luân hồi, trong vô số năm

tháng, ta cam nguyện trở thành neo của nàng."

"Lấy ta, trở thành điểm nhân tính của nàng, khiến nàng sẽ không bị lạc trong

thần tính."

Đội trưởng ngữ khí bi thương, xòe tay phải của mình ra.

Ở trong đó, không có cái gì cả.

Bên ngoài là một mảnh im lặng, bọn Ninh Viêm bị chuyện xưa này chấn

động, chỉ là nghe có chút quen thuộc.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, hắn đã đoán được lai lịch của đoạn nội

dung cốt truyện này.

Minh Mai công chúa nhìn qua cánh cửa màu đen, rồi nhìn về phía Nhị

Ngưu, nhàn nhạt mở miệng.

"Nếu chúng ta không tới, đây là kịch bản ngươi muốn bố trí cho phụ vương

chúng ta đúng không!"

Lão Bát càng là nhịn không được nói một câu.

"Ta nhớ được Nguyệt Viêm thượng thần, sinh ra đã là Thần Linh, không

phải là sau này trở thành, Thần cần neo?"

Đội trưởng trừng mắt nhìn, đang muốn tiếp tục nói, nhưng vào lúc này tiếng

đập bên trong cánh cửa gỗ màu đen lần nữa bộc phát, lần này mãnh liệt hơn rất

nhiều so với lần trước, cánh cửa này cũng đã xuất hiện vết nứt.

Thậm chí rất nhiều nơi, dưới âm thanh nổ vang cũng lồi lên, lộ ra bảy ngón

tay cùng chưởng ấn.

Bên trong tiếng đập cửa còn có thêm tiếng thở dốc, lộ ra sự tham lam và

mang theo khát vọng mơ hồ, ngầm vang vọng trong tiếng gào thét.

Thần sắc Hứa Thanh ngưng tụ, đám người Thế tử cũng riêng phần mình

ngưng trọng, về phần đội trưởng thì giờ phút này đáy lòng rõ ràng đã cực kỳ

hoảng sợ, nhưng lại cố gắng làm cho mình thoạt nhìn vẫn thong dong như

trước.

Thậm chí còn giơ tay lên gõ vào trên cánh cửa gỗ.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, thời điểm chưa tới, bây giờ vẫn không thể mở cửa

cho ngươi được, không nên gấp gáp, tính tình trẻ con này của ngươi vẫn như

trước nha, chưa có trưởng thành gì hết."

"Lần này ta tới là muốn gọi ngươi thức tỉnh, để ngươi đừng ngủ mãi nữa,

tiếp đó nhắc nhở ngươi hãy lần lượt mở ra các thủ đoạn đã chuẩn bị trong những

năm qua."

"Trong vòng một năm, ngươi phải làm xong hết thảy ước định của chúng ta

năm đó, bởi vì nhiều nhất một năm, ta sẽ khiến cho ngươi nhìn thấy Xích Mẫu

ngủ say."

"Đây là lời hứa của ta với ngươi năm đó, ta nhất định sẽ làm được."

"Sau cùng, ngươi phải cấp lại cho ta một cái tín vật, có thể để ngươi bỏ qua

uy áp của Xích Mẫu, trực tiếp phủ xuống ở trước mặt ả."

Nói xong, đội trưởng giơ tay lên, trực tiếp móc ra con mắt của mình, hung

hăng đặt trên cửa gỗ, rất nhanh, con mắt liền lõm xuống rồi chậm rãi tan biến, bị

đưa đến phía sau cửa.

"Đặt tín vật vào trong con mắt này của ta…”

Không đợi đội trưởng nói xong, tiếng nhấm nuốt liền vang vọng…

Hứa Thanh trầm mặc, đám người Ninh Viêm cũng đều hiện ra thần sắc cổ

quái, Thế tử liếc mắt nhìn Nhị Ngưu, lão Bát bên cạnh không nhịn được mở

miệng.

"Thần ăn rồi."

Đội trưởng ho khan một tiếng.

"Đây là tình yêu."

Đội trưởng nói xong, thân thể nhoáng một cái lại mọc ra rất nhiều con mắt,

liên tiếp nhiều con mắt bay ra và dung nhập bên trong cánh cửa, tiếng nhấm

nuốt liên tục vang lên, cho đến khi ăn trên 100 con mắt, đội trưởng nổi giận.

"Không sai biệt lắm rồi nha, cùng lắm thì lão tử đi tìm một thượng thần

khác!"

Trong cánh cửa gỗ màu đen hung hăng oanh kích một tiếng, giống như đáp

lại lời nói của đội trưởng, âm thanh này cực lớn, chấn cho con đường tóc xanh

kia đã bắt đầu vỡ vụn, thậm chí vòng nguyện lực của chúng sinh bên ngoài cũng

bắt đầu mơ hồ.

Hình như sắp chống đỡ không nổi, đã bắt đầu ảm đạm.

Càng là ảnh hưởng tới bên ngoài, khiến cho mảnh thế giới tàn phá này càng

lúc càng sụp xuống.

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, đi ra vài bước đến trước vòng tròn, đã làm

xong chuẩn bị tiếp ứng.

Mà cũng may là sau một kích cho hả giận này, bên kia của cánh cửa gỗ màu

đen cũng không có những âm thanh gì khác, một con mắt của đội trưởng cũng

hiện ra từ trong cánh cửa gỗ, nhìn chằm chằm đội trưởng.

Có thể nhìn thấy bên trong con mắt này tồn tại một sợi tóc màu xám, nó tựa

như một tuyến trùng vậy, chạy ở bên trong.

Trong đó tràn ra khí tức kinh khủng, so sánh cùng cái này, cọng tóc màu

xanh nguyên bản kia cũng lộ rõ sự không thể sánh bằng.

Đội trưởng nheo mắt lại, trong mắt lộ ra lam mang, giơ tay lên nhẹ nhàng

bắt được, sau đó thân thể cấp tốc rút lui.

Nhưng ngay khi y lui về phía sau, trên cánh cửa gỗ màu đen kia lập tức nhô

lên rất nhiều chưởng ấn, lập tức nhúc nhích rồi lại hợp thành một gương mặt dữ

tợn, chợt mở cái miệng rộng hung hăng nuốt về phía đội trưởng.

Tốc độ của đội trưởng trở nên nhanh hơn, toàn thân lóng lánh ánh sáng màu

lam, bay thẳng cách xa khỏi cửa.

Con đường tóc xanh dưới chân y liên tục sụp xuống, vòng tròn nguyện lực

cũng nhanh chóng ảm đạm, Hứa Thanh mắt thấy như thế, phất tay cách không

một trảo, cho đội trưởng mượn lực, cuối cùng một phát bắt được bờ vai của đội

trưởng, hung hăng kéo một cái.

Ngay lúc đó, miệng lớn sau lưng đội trưởng cũng đã thôn phệ đến.

Rặc rặc một tiếng, cắn lấy phần eo của đội trưởng.

Máu tươi phun ra, con đường tóc xanh hoàn toàn tan vỡ, vào thời khắc này

vòng tròn do nguyện lực biến thành cũng hoàn toàn tản đi, sau khi ngăn chặn

hết thảy, Hứa Thanh nhìn đội trưởng chỉ còn lại một nửa người.

"Đại sư huynh, lần này thoải mái rồi?" Hứa Thanh thở ra một hơi.

Đội trưởng cười ha ha.

"Không sai, nếu làm đại sự mà bản thân còn có thể nguyên lành, thì đó tính

là đại sự quái gì."

"Để cho mọi người chê cười rồi, đây là nghi thức ly biệt của ta cùng với thê

tử trước."

Đội trưởng không thèm để ý một nửa thân thể đã mất đi chút nào, sau khi

đắc ý liền mở miệng, vung tay phải lên, lấy ra con mắt cầm lại, dưới một bóp,

giờ phút này sợi tóc màu xám bên trong con mắt lập tức chui ra, phá vỡ hư vô

bay thẳng đến bên ngoài.

Trong chớp mắt nó liền xuất hiện ở phía trên hố trời nguyên bản của Thanh

Sa đại mạc, nó bành trướng vô hạn, cuối cùng lan tràn toàn bộ đại mạc, sau đó

bắt đầu phân giải và tiêu tán.

Lại hóa thành cát sỏi màu xám, tung bay bên trên hố trời, lại nhanh chóng

nhồi vào để lấp đầy hố trời nguyên bản, hóa trở thành đại mạc.

Mà trong quá trình này, đại mạc đã trở thành màu xám, tất nhiên còn có gió

màu xám gào thét...

Trong truyền thuyết, gió của Thanh Sa đại mạc có bốn loại.

Ngoại trừ màu xanh, màu trắng, màu đen ra, còn có một loại sau cùng là

màu xám.

Trong truyền thuyết, nó chỉ xuất hiện một lần, là một khắc khi Thanh Sa đại

mạc được sinh ra, hôm nay, nó xuất hiện lần thứ h

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi