Đội trưởng nghe vậy nở nụ cười, ánh mắt chân thành.
"Tiền bối, việc này là không thể nào, ban đầu là Thần tự đến xin giúp đỡ ta."
Lời nói của đội trưởng rất bình tĩnh, biểu cảm thong dong, trong mắt còn
mang theo hồi ức, làm cho người ta cảm giác giống như y vô cùng tín nhiệm đối
với tồn tại ở phía sau cánh cửa gỗ màu đen đó, đôi bên đã từng phát sinh rất
nhiều chuyện xưa tốt đẹp.
Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu nhìn nhau, dù là hiểu rõ đối với Nhị Ngưu,
nhưng nhìn thấy vẻ mặt đối phương như vậy, trong lòng cũng có chút bán tín
bán nghi.
Hứa Thanh lại không chần chờ chút nào mà lui ra bên ngoài hơn mười
trượng, đi tới bên cạnh Thế tử cùng Minh Mai công chúa, khi đứng ở đây hắn
mới cảm thấy an toàn.
Về phần lời mời đi qua cùng đội trưởng, Hứa Thanh không thèm để ý.
Hắn cho rằng mình là một người lý trí chứ không có quá nhiều điên cuồng,
hết thảy đều phải nhìn giá trị đầy đủ hay không, điểm này không giống cùng với
đội trưởng.
Cho nên trên con đường điên cuồng tự tìm cái chết, Hứa Thanh cảm thấy
đội trưởng càng làm tốt hơn, y số hai thì không ai số một.
Mắt thấy Hứa Thanh lui ra phía sau, trong mắt đội trưởng lộ ra một tia u
oán.
"Thần mắng rất khó nghe." Lão Bát nhìn Trần Nhị Ngưu, lần nữa mở miệng.
"Thần đang nguyền rủa ngươi, giống như ngươi là một tên đàn ông phụ lòng
bội tình bạc nghĩa, Thần muốn ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi, hút hồn
của ngươi, đào tủy của ngươi."
"Ừ, còn nữa, Thần rất khát vọng ngươi đến."
Biểu cảm của đội trưởng hơi có chút biến hóa, có chút hãi hùng khiếp vía,
nhưng theo bản năng đè xuống rồi ho khan một tiếng.
"Làm sao có thể, chúng ta chính là hảo hữu."
Mà lão Bát mắt thấy mình lần này không có bị đám người đại ca Tam tỷ cắt
ngang, thế là liền cảm thấy hào hứng, cười nhạo một tiếng và tiếp tục nói ra.
"Quyền hành của ta là cảm xúc cùng dục vọng, cho nên ta có thể thông qua
khí tức nơi đây, cảm giác tới vị Nguyệt Viêm thượng thần bên trong cánh cửa
kia, trong suy nghĩ là căm hận cực hạn cùng với vô tận điên cuồng đối với
ngươi, haha, chấn động này thật là kịch liệt."
Lão Bát cẩn thận cảm giác một phen, thần sắc lộ ra vẻ bội phục.
"Nhị Ngưu ngươi có thế để cho cảm xúc của Thần chấn động ra gần như là
nhân tính biến hóa, cái này rất không dễ dàng nha."
Lão Bát nói xong, mắt thấy bộ dạng Nhị Ngưu còn muốn giải thích, vì vậy
thấy rất phiền, kiếp này gã chán ghét nhất là người khác không tin mình, cho
nên liền trừng mắt.
"Nếu ngươi không tin, ngươi nhanh đi vài bước tới cửa, ngươi xem thử tiếng
đập cửa có thể càng kịch liệt hay không."
Đáy lòng đội trưởng có chút cuộn trào, nhưng nghĩ đến mình lúc trước nói
khoác, liền kiên trì thử nghiệm đi về phía trước vài bước, nhưng vài bước này
vừa hạ xuống, tiếng đập cửa lập tức trở nên cuồng bạo hơn.
Phanh phanh phanh phanh!
So với trước còn muốn dồn dập, còn muốn điên cuồng hơn nhiều, cánh cửa
gỗ màu đen rung động lắc lư mãnh liệt, dường như tùy thời có thể tan vỡ bạo
khai từ bên trong.
Giờ khắc này, coi như là đám người Ninh Viêm không có quyền hành cảm
xúc cũng đều có thể cảm nhận được khủng bố cùng phẫn nộ từ bên trong âm
thanh kịch liệt này, vì vậy nhao nhao hấp khí, riêng phần mình lui ra phía sau
thêm mười trượng.
Lão Bát cười lạnh.
Mắt thấy như thế, đội trưởng thở dài một tiếng.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi vẫn còn hận ta sao?"
Cùng với câu này vang lên, tiếng đập cửa vậy mà lập tức dừng lại, trở nên
an tĩnh.
Mà thứ ẩn hàm trong lời nói của đội trưởng, càng làm cho ánh mắt Hứa
Thanh ngưng tụ.
Ngô Kiếm Vu cùng Ninh Viêm cũng đều riêng phần mình kinh ngạc.
U Tinh bên đó thì nhíu mày nhìn cửa gỗ màu đen, ả hy vọng thấy Trần Nhị
Ngưu đi tìm chết, thế mà bây giờ lại bình tĩnh lại.
Về phần đội trưởng chỗ đó, giờ phút này hiện ra thần sắc cô đơn, từng bước
một đi về phía cửa gỗ màu đen, cho đến khi đi tới trước cửa gỗ, trong mắt y
mang theo hồi ức, vẻ mặt thổn thức nhẹ giọng mở miệng.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, chờ một chút, rất nhanh liền tốt rồi..."
"Thật ra vừa rồi ta lừa gạt những bằng hữu kia của ta, cũng lừa gạt tiểu
Thanh, đúng rồi, ngươi không biết tiểu Thanh là ai, hắn là sư đệ ở kiếp này của
ta, chờ ngươi xuất hiện, ta liền giới thiệu cho ngươi một chút."
"Ài, ta nói cho bọn hắn biết, chúng ta là hảo hữu."
"Nhưng trên thực tế... Quan hệ của chúng ta làm sao có thể dùng chữ hảo
hữu để hình dung chứ"
Trong mắt đội trưởng là vẻ thân tình, âm thanh thì thào vang vọng bên trong
hư vô, nhìn theo tóc xanh biến thành đường, truyền tới bên ngoài vòng tròn
nguyện lực của chúng sinh, rơi vào trong tai đám người Hứa Thanh.
Nguyên bản là bọn họ không tin tưởng, nhưng theo Nhị Ngưu mở miệng,
cửa gỗ màu đen kia rõ ràng không hề đập nữa, tựu như thật sự là đáp lại vậy.
Một màn này, để cho Ninh Viêm, Ngô Kiếm Vu cùng với Lý Hữu Phỉ theo
bản năng có chút tin thêm vài phần.
U Tinh càng nhíu mày chặt hơn.
Hứa Thanh trầm ngâm, nhìn hai tay đại sư huynh, lúc đang cẩn thận quan
sát, Nhị Ngưu lại thở dài một tiếng rồi quay lại nhìn qua mọi người.
"Lại giới thiệu một chút, vị trong cửa này, là thê tử trước của ta."
Những lời này, như là sấm sét.