QUANG ÂM CHI NGOẠI

(*Nhại từ câu 一夫当关,万夫莫开百度百科 – Một người giữ quan ải, vạn

người không thể khai thông)_

(*Nhại từ câu 一夫当关,万夫莫开百度百科 – Một người giữ quan ải, vạn

người không thể khai thông)_

Con gà lớn có tu vi Quy Hư tầng thứ hai không dám phản kháng, cấm chế

của Ngũ nãi nãi làm nó nếu dám có ý đồ phản kháng sẽ đau đớn tới mức sống

không bằng chết, thế nên nó vội gật đầu rồi nhảy lên không.

Lao thẳng lên bầu trời mà đi.

Đám gà con còn lại lúc này cũng nhanh chóng lao ra theo sau.

Cứ thế, một đám gà con bay đi vun vút, truyền ra tiếng hô gào trong gió lốc

màu xám, hướng về biên giới đại mạc.

Tốc độ cực nhanh như xuyên qua hư vô.

Chỉ sau mấy canh giờ cả bọn đã bay từ dãy núi Khổ Sinh tới biên giới đại

mạc.

Từ xa có thể thấy ở biên giới đại mạc đã dựng lên rất nhiều căn phòng đơn

sơ, đóng quân ở đây đều là các tu sĩ đại mạc, số lượng lên tới gần vạn, người

dẫn đầu là Mặc Quy lão tổ.

Sau khi trông thấy một đám gà con bay giữa không trung, các tu sĩ nơi đây

đều không khỏi kinh ngạc, mà Mặc Quy lão tổ cũng là người đầu tiên lao ra

ngoài.

Hắn nhận ra đám gà con này, sau khi nhìn rõ bóng người bay giữa không

trung là Hứa Thanh thì trong lòng Mặc Quy lão tổ càng thêm chấn động.

“Là vị tiểu chủ đó!”

Là tiểu nhị của dược phô nên hắn đương nhiên biết địa vị của Hứa Thanh

trong dược phô, hắn cũng nhiều lần trông thấy Thế tử chỉ điểm cho Hứa Thanh,

thế nên hắn rất rõ ràng vị chủ nhân của dược phô này có mối quan hệ giống như

sư đồ với Thế tử.

Vậy nên hắn vội vàng mở miệng.

“Bái kiến thiếu chủ!”

Nói xong Mặc Quỷ lão tổ cúi đầu, chắp tay hành lễ giữa không trung.

Hứa Thanh gật đầu, cũng chắp tay đáp lễ hắn.

“Gặp qua tiền bối.”

Dù thân phận của đối phương chỉ là tiểu nhị trong dược phô thôi nhưng Hứa

Thanh biết, tất cả đều vì có Thế tử chứ không phải dựa vào chính mình, vả lại

so với đám gà con này, Mặc Quy lão tổ có thể được Thế tử tha cho hẳn là cũng

có chút nguyên do.

Thấy Hứa Thanh đáp lễ như thế trong lòng Mặc Quy lão tổ cũng không khỏi

cảm khái, dù ở dược phô hắn có thể không biết xấu hổ ra chào khách nhưng

hôm nay ở đây có rất nhiều người, mà phần lớn đều là thuộc hạ của hắn, thật ra

trong lòng hắn cũng muốn nhận được sự tôn trọng từ đối phương.

Mà chuyện Hứa Thanh đáp lễ đã khiến lòng hắn thoải mái hơn nhiều, thế

nên cũng thấy thân thiết và gần gũi hơn hẳn.

“Thiếu chủ, ngài tới đây có việc gì vậy?”

“Thế tử lệnh cho ta tới tiếp ứng tu sĩ của Nghịch Nguyệt Điện.”

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía xa, bên ngoài gió bụi, đất trời ngập một

màu máu, như thể đã bị máu tươi phủ kín, mà trong mảnh đất trời màu máu ấy

lúc này lại có rất nhiều chấm đen xuất hiện nơi chân trời.

Chấm đen đang lao nhanh về phía này.

Ở chân trời bên ngoài đại mạc, những chấm đen vừa xuất hiện chính là hàng

loạt phi chu lao đi với tốc độ cực nhanh.

Đây chính là đám người Tứ Điện chủ và thuộc hạ bị Hồng Nguyệt Thần

điện đuổi giết.

Cả nghìn phi chu này phần lớn đều đã rách nát, tu sĩ trong thuyền còn suy

yếu hơn nửa tháng trước, thương thế bùng nổ khiến họ mỏi mệt không kìm

được, nỗi lo âu dưới đáy lòng cũng làm mọi người sức cùng lực kiệt.

Sau lưng họ là vô vàn ánh đỏ.

Tứ Điện chủ dẫn đầu đội ngũ với sắc mặt tái nhợt, vết thương của hắn vô

cùng nghiêm trọng, khí tức của đám thuộc hạ tu vi Quy Hư đằng sau cũng như

đã đi tới điểm cuối cùng của sinh mệnh.

“Tứ Điện chủ, đây là viên Hàng Trú Đan cuối cùng rồi, tuy Đan Cửu đại sư

cung cấp đan dược vô điều kiện nhưng người cần dùng quá nhiều mà số lượng

lại có hạn, hơn nữa ta cũng không bằng Đan Cửu đại sư, dù hắn có cho ta đan

phương thì ta cũng không luyện thành đan dược được.”

Một vị trung niên có tu vi Quy Hư đứng sau Tứ Điện chủ lấy ra một chiếc

bình đựng đan dược, vừa đưa cho hắn vừa khàn giọng nói.

Tứ Điện chủ nghe xong lại nhìn đan dược, cất giọng trầm thấp.

“Thánh Lạc, ngươi đã cố hết sức rồi.”

“Các ngươi chia đan dược nhỏ ra rồi dùng đi, ta vẫn chịu được.”

Trung niên có tu vi Quy Hư tầng thứ nhất kia chính là Thánh Lạc đại sư.

Nghe Tứ Điện chủ nói thế Thánh Lạc chỉ cúi đầu lặng im.

Tứ Điện chủ vỗ vai an ủi hắn một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn đại mạc phía

xa, nhìn gió lốc màu xám như che trời lấp đất kia.

Bởi có gió lốc ngăn cách nên hắn không trông thấy đám người Hứa Thanh,

trong mắt chỉ toàn một màu xám, thế nên hắn nhẹ giọng mở miệng.

“Đan Cửu đại sư không trả lời tin nhắn của ta, có lẽ hắn không tiện để lộ

thân phận, mong rằng hắn được bình an...”

Thánh Lạc gật đầu, sắc mặt có phần phức tạp.

“Có lời đồn rằng Đan Cửu đại sư đang ở trong đại mạc phía trước... Tứ Điện

chủ, bên phía Thánh địa đại mạc cũng thông qua Nghịch Nguyệt Điện truyền tin

cho phép chúng ta vào trong, mà điểm đi vào cũng chính là nơi này.”

“Nhưng sau lưng chúng ta...” Thánh Lạc quay đầu nhìn phía đằng sau.

Phía sau họ, đất trời đỏ rực như máu tươi sềnh sệch đang không ngừng bốc

lên, thoáng thấy rất nhiều khí quan chở theo Thần điện khổng lồ bên trên.

Cả đường đi họ đã bị Hồng Nguyệt Thần điện ngăn trở mấy lần, mỗi lần đều

phải chiến đấu rất gian nan, thương vong cũng càng lúc càng nhiều, đó cũng là

nguyên nhân khiến vết thương của mọi người trở lên nghiêm trọng hơn.

Mà mỗi lần họ thoát được thì không lâu sau đó lại thấy Hồng Nguyệt Thần

điện tiếp tục đuổi theo sát nút.

Lúc này quân truy đuổi của Hồng Nguyệt Thần điện lại xuất hiện lần nữa.

“Không sao, thực ra Hồng Nguyệt Thần điện cũng không quá coi trọng việc

trấn áp này, dù sao chưa tới mười tháng nữa Xích Mẫu sẽ xuất hiện, nếu chúng

ta chết quá nhiều thì lúc ấy sẽ có càng nhiều thế lực dựa vào Hồng Nguyệt phải

bù vào chỗ trống đó.”

Thanh âm của Tứ Điện chủ mang theo uể oải, chậm rãi mở miệng.

“Thế nên đám người trong Hồng Nguyệt Thần điện thật ra cũng rất sợ hãi

đấy, hơn nữa chúng cũng chẳng đồng lòng với nhau, có phe muốn chơi đùa, có

phe muốn bỏ mặc, cũng có phe muốn trấn áp.”

“Ngươi nghĩ kỹ lại mà xem, thật ra chúng ta vẫn luôn bị xua đuổi đấy chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi