QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tứ Điện chủ cười lạnh.

“Trong Hồng Nguyệt Thần điện có thế lực muốn đuổi chúng ta tới đây rồi

sống sót đến khi Xích Mẫu giáng xuống.”

“Còn có thế lực lại tuân theo quan niệm của đại vực này trong những kỷ

nguyên trước, cho rằng thức ăn ngon thì phải hoạt động nhiều, đi lại nhiều, như

thế mới giữ được vị tươi mới, mà càng giãy giụa thường thì lại càng ngon

miệng hơn.”

“Đối với chúng ta đây là sự phản kháng cốt yếu để sống, mà đối với đám

cao tầng trong Hồng Nguyệt Thần điện thì đây có lẽ chỉ là một trò chơi mà

thôi.”

“Nhưng sự xuất hiện của Thế tử lại khiến phần lớn thế lực trong Thần điện

cảnh giác, bởi thế chúng mới phát động cuộc trấn áp các cánh quân chủ lực.”

Thánh Lạc lặng im, trên đường đi hắn cũng đã nhận ra điều này, không chỉ

có hắn mà tu sĩ Quy Hư của các tộc trong con thuyền này cũng đều phát hiện

được đôi chút, chẳng qua giờ chuyện này mới bị Tứ Điện chủ nói toạc ra như

vậy thôi.

“Đừng nghĩ nhiều làm gì, bất kể mười tháng sau ra sau, ít nhất... chúng ta

hiện giờ cũng sống vì tự do.”

Tứ Điện chủ hít sâu một hơi, giơ cao tay lên, toàn bộ phi chu lập tức tăng

tốc, lao thẳng tới đại mạc bị gió lốc bao phủ trước mặt, khoảng cách đã càng lúc

càng gần.

Nhưng đúng lúc này, huyết quang sau lưng họ lại sáng rực lên, vừa lan tràn

ra ngoài vừa huyễn hóa ra một bàn tay màu máu khổng lồ, che trời lấp đất, chụp

về hướng bọn họ.

Trong mắt Tứ Điện chủ lóe vẻ lạnh lẽo, tu vi ầm ầm bùng nổ, đất trời lập tức

biến sắc, trên trời cao xuất hiện vô vô tiểu thế giới hư ảo, sau khi dung hợp với

nhau lại hình thành một đại thế giới hư ảo.

Đây là biểu hiện của Quy Hư tầng thứ tư!

Đại thế giới kia mặc dù hư ảo nhưng lại hùng hậu kinh người, nó lao vút về

hướng bàn tay khổng lồ kia, ngăn cản đối phương.

Cùng lúc đó, các tu sĩ trên phi chu cũng bùng nổ tu vi, hình thành hơn vạn

thuật pháp, tất cả hội tụ lại, gia tăng sắc thái cho đại thế giới kia, khiến nó càng

thêm phần chân thật.

Mười mấy vị Quy Hư kia cũng đều tản ra tu vi, trong đó có cả người đã tới

tầng thứ ba, hình thành cột trụ của đại thế giới, toàn bộ dốc toàn lực ứng phó.

Tiếng ầm vang nháy mắt bùng lên, gió nổi mây vần, nhấc lên gợn sóng kinh

hồn, tản ra bốn phương tám hướng, khiến bàn tay màu máu khổng lồ rách toạc

ra.

Nhưng đại thế giới hư ảo của Tứ Điện chủ cũng sụp đổ, tất cả mọi người

hộc ra máu tươi, chỉ là phi chu của họ dựa vào đợt trùng kích này mà càng bay

nhanh hơn, hệt như Thiên Nữ rải hoa, vội vàng lao về phía đại mạc bên trong

gió lốc.

Mà gió lốc nối liền đất trời đại mạc lúc này đột nhiên mở ra một kẽ hở, như

thể tấm màn sân khấu khổng lồ đang di chuyển, kẽ hở lộ ra càng lúc càng lớn,

chẳng khác nào một cánh cửa vừa được mở ra.

Trong cánh cửa, có thể thấy bóng Mặc Quy lão tổ cùng với Hứa Thanh và

hơn vạn tu sĩ đến từ đại mạc.

Khi tầm mắt đôi bên va chạm, có thể thấy lúc Tứ Điện chủ sắp vọt vào bên

trong cánh cửa thì hồng mang đằng xa lại bùng nổ lần thứ hai, mấy chục đoàn

huyết nhục chở theo Thần điện không tới gần hơn mà là khựng lại, chúng lan ra

huyết quang nồng đậm, biến ảo thành một gương mặt khổng lồ giữa không

trung.

Gương mặt này là mặt của một dị tộc mọc kín vảy, hắn lạnh nhạt nhìn đại

mạc, trực tiếp vọt tới, như thể muốn đi theo thuyền của Tứ Điện chủ cùng tiến

vào trong đại mạc.

Đúng lúc này Hứa Thanh lại vỗ con gà lớn dưới chân mình ra hiệu.

Gà lớn run rẩy, cẩn thận lao ra ngoài, đưa Hứa Thanh bay lên giữa không

trung, Hứa Thanh không để ý tới từng chiếc thuyền dưới trướng Tứ Điện chủ

lao vút qua bên cạnh mà lại giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng về gương mặt

khổng lồ bên ngoài gió lốc.

Trong tay hắn có một thẻ ngọc.

Lúc này, hắn bóp mạnh thẻ ngọc trong tay.

Thẻ ngọc nháy mắt vỡ vụn, dao động Uẩn Thần từ bên trong bùng nổ ngập

trời, hình thành lốc xoáy khổng lồ ngay trước mặt Hứa Thanh.

Trong tiếng chuyển động ầm ầm, từng tia chớp vờn quanh, sau đó một ngón

tay lớn tới mức kinh hồn táng đảm vươn ra từ trong lốc xoáy.

Tia chớp như vô tận bao quanh hai bên, còn có Mặt Trời, Mặt Trăng và các

ngôi sao vờn quanh, tựa như sao băng rơi thiên thạch hạ, khí tức cuồn cuộn như

biển gầm của Uẩn Thần cũng theo đó ập tới.

Nhìn từ xa không khác gì sỏi đá xuyên thấu bầu trời, sóng to vỗ bờ, ngón

tay mang theo khí thế vô vàn, cắn nuốt núi sông, hướng về phía gương mặt ập

tới mà nhấn một cái.

Đây là một đòn mang theo tu vi Uẩn Thần của Thế tử!

Bên trong có chứa quy tắc chi đạo, pháp tắc chi thuật, chúc phúc của Thiên

Đạo viễn cổ, có thể trấn áp vạn vật trong đất trời, hóa giải tất cả chống cự, đánh

tan ý chí vô cùng mạnh mẽ.

Còn có cả sức mạnh quyền hành tràn ngập bốn phương, có thể thay đổi nhận

thức của chúng sinh, cũng có thể giấu trời qua biển, thần thông lộ ra bá đạo tới

cực điểm, nói một không hai.

Nơi nó đi qua trời sụp đất nứt, vạn vật khô héo, chúng sinh kinh hãi.

Trong giây lát, ngón tay dừng trên mi tâm của gương mặt định theo thuyền

của Tứ Điện chủ lao vào trong gió lốc đại mạc.

Gương mặt kia rung động kịch liệt, hai mắt trừng lên giận dữ, miệng phát ra

tiếng gầm nhẹ với ý đồ chống cự, nhưng gợn sóng màu đen tản ra từ chỗ ấn

đường bị ngón tay chạm vào đã bao trùm toàn bộ khuôn mặt khổng lồ vào

trong.

Nơi gợn sóng đen tràn ra, gương mặt sụp xuống, rạn nứt, tới khi nát thành

mảnh nhỏ rồi ầm ầm vụn vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn rồi tản ra bốn phía.

Một trận cuồng phong nổi lên, quét về phía Hồng Nguyệt Thần điện, tiếng

ầm vang đinh tai nhức óc như có một bàn tay vô hình hóa thành một trận sóng

lớn vỗ bờ.

Nhìn từ xa, phía Hồng Nguyệt Thần Điện lập tức hỗn loạn, ào ào đảo lui.

Một kích của Uẩn Thần mang tới thần uy ngập trờ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi