QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhưng xét tới cùng thì các tu sĩ Nghịch Nguyệt nhờ vậy mà giảm được phần

nào áp lực, Tứ Điện chủ thấy thế cũng lập tức hạ lệnh cho đại quân tiếng thẳng

về phía đại mạc.

Vốn dĩ hắn đã nhận được tin có lẽ đám người Thế tử hiện không có mặt ở

đại mạc, bởi không muốn liên lụy tới nơi này nên hắn định rời đi rồi chiến đấu

tới cùng với tu sĩ Hồng Nguyệt, mà hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ mất

mạng rồi.

Sau nhiều năm, hắn đã vô cùng mệt mỏi, tuy hắn không muốn từ bỏ cuộc

phản kháng chẳng có hy vọng này nhưng hiện thực lại khiến hắn vô cùng chua

sót.

Lúc này thấy Hứa Thanh xuất hiện, mở ra đại mạc, Tứ Điện chủ cắn răng ra

lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng vọt vào trong.

Hắn còn tự mình ra tay để kéo dài thời gian cho mọi người.

Tiếng ầm vang không ngớt, dao động thuật pháp lập tức truyền khắp bốn

phía.

Tuy tu sĩ Hồng Nguyệt bị Độc Cấm cản trở nhưng đám cường giả trong đó

sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy, chúng nhanh chóng tản ra xung quanh, vừa

vây chặn vừa lao vào trong đại mạc.

Đám gà con xung quanh Hứa Thanh cũng vội lao ra tiếp ứng, Hứa Thanh thì

nhắm hai mắt lại, giơ tay phải lên chỉ về phía đại mạc.

“Quỷ Đế sơn hóa trảm thai, khí vận Đinh 132 hóa đao tào!”

Hứa Thanh vừa nói xong thì đất trời biến sắc, thế giới bên ngoài nổ tung,

Quỷ Đế sơn và Đinh 132 biến ảo thành thân ảnh nghìn trượng kinh thiên động

địa, hình thành trảm thai cùng đao tào.

Bên trong, hai tay Quỷ Đế nâng đại lao, khí vận hóa thành một đao tào sâu

hoắm.

Đài rộng nghìn trượng, nhìn mà kinh người, trong lúc đất rung núi chuyển

nó hạ xuống mặt đất, dừng sau lưng tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện, ngăn cản đám tu

sĩ Hồng Nguyệt ở phía trước.

Cảnh tượng quen thuộc này khiến toàn bộ tu sĩ có mặt đều chấn động.

“Đây là...”

“Rất quen thuộc!”

Tiếng kinh hô vang khắp nơi, trong mắt Hứa Thanh lóe lên quang mang kỳ

lạ.

“Thiên Đạo hóa thân đao, Thần trú Độc Cấm là lưỡi đao, Triêu Hà quang

hình thành đao mang!”

Trời cao cuồn cuộn, thương long gầm gào, Độc Cấm từ bốn phương tám

hướng hội tụ thành lưỡi đao sắc bén, còn có khí vận trảm đạo, đây là Thiên đao,

lại có cả ánh hào quang hóa hàn mang, phá vỡ vạn pháp vạn thuật.

Thiên đao vừa xuất hiện thì bất kể là tu sĩ Nghịch Nguyệt hay tu sĩ Hồng

Nguyệt cũng đều cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác ấy bùng lên mạnh mẽ, cuối

cùng cũng có người nhận ra nguyên do.

“Đây chính là... đài Trảm Thần xuất hiện trong đầu ta thời gian trước!”

“Giống như đúc!”

“Chẳng lẽ khi ấy chính người này là kẻ bày ra đài Trảm Thần!”

Bốn phía náo động, tiếng xôn xao truyền đi, Hứa Thanh cũng không che

giấu tướng mạo nữa, hắn để lộ ra chân dung đã hiện lên trong đầu chúng sinh

khi ấy.

Hình dáng này vừa xuất hiện thì sự rung động của mọi người lại càng lên

cao, như thể sấm sét rền vang, oanh động toàn thân.

Tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện kích động không tả nổi, trong lúc họ gần như sắp

chết lặng thì hình ảnh đài Trảm Thần trong đầu đã giúp họ lấy lại ý chí phản

kháng, khiến ngọn lửa hy vọng lan ra khắp nơi.

Mà hiện giờ, lúc tuyệt vọng nhất họ lại trông thấy đài Trảm Thần lần nữa,

nhìn thấy bóng người trong đầu kia lần nữa!

Lúc này, bóng người ấy dường như trùng lặp với Chủ tể khi xưa.

Mà thanh âm này còn vang vọng khắp chốn.

“Kim Ô vi liên, tử nguyệt vi ấn!”

Kim Ô bay lượn, tử nguyệt hóa thành phù văn, Thần tàng thúc đẩy, trở thành

một thể.

“Lấy quang âm chứa đựng...”

“Lấy mệnh đăng Nhật Quỹ thúc đẩy...”

Năm Nhật Quỹ hình thành sau lưng Hứa Thanh, ngọn lửa mệnh đăng đốt

sáng bầu trời đêm, cây kim thời gian nhanh chóng chuyển động, khí tức năm

tháng chợt bùng nổ.

Chớp mắt sau đã tới giờ Ngọ ba khắc!

“Nhật Quỹ ngọ thì, thiên địa đồng trảm!”

Trong mắt Hứa Thanh lóe ra ánh sáng sắc lạnh, một đao chém tới.

Thiên đao từ trên trời hạ xuống, giống như một bức màn cực lớn, lại như

sơn mạch, che lại trời cao, lay động mặt đất.

Trảm không phải tu sĩ mà lại là đất trời.

Một đao hạ xuống mang theo Thần uy vô tận, áp đao chạm vào đao tào, cắt

đứt hư không, toái diệt hư vô.

Vừa khiến bốn phương chấn động đồng thời cũng hoàn toàn ngăn chặn

đường lui của tu sĩ Hồng Nguyệt.

Trên mặt đất xuất hiện một khe rãnh cực lớn, nhìn mà ghê người, làm dấy

lên gió lốc mang theo vô vàn sát ý, nhanh chóng tản ra hai bên.

Tu sĩ Hồng Nguyệt đều lấy làm kinh hãi, không thể không dừng chân.

Quả là giờ phút này Hứa Thanh như thể Chủ tể xuất hiện, chiến đấu cùng

thiên địa, như thể hắn đang tái hiện ý nghĩa thật sự của đài Trảm Thần xuất hiện

trong ký ức chúng sinh dạo trước, ánh vào tầm mắt tu sĩ Hồng Nguyệt cùng hơn

mười vạn tu sĩ Nghịch Nguyệt.

Rung động cõi lòng họ, nhấc lên bão tố hủy thiên diệt địa, mang theo thế

tiến công mạnh mẽ, mang theo sát khí ngập trời, sừng sững bên ngoài đại mạc.

Khí thế cuồn cuộn.

Tứ Điện chủ nhìn Hứa Thanh với đôi mắt thâm thúy, hắn dẫn dắt hơn mười

vạn tu sĩ, thừa dịp đài Trảm Thần tạo ra chấn động, nhanh chóng lao về phía đại

mạc.

Mà cường giả Quy Hư bên phía Hồng Nguyệt Thần điện dù cũng chấn động

như mọi người, thế nhưng đài Trảm Thần do Hứa Thanh tạo ra chỉ có danh

tiếng lớn chứ uy lực chẳng thể khiến chúng phải lùi bước, bởi vậy chúng lại

nhanh chóng ra tay cản trở tu sĩ Nghịch Nguyệt.

Nhưng đúng lúc này, sâu trong đại mạc, từ phía dãy núi Khổ Sinh có một

luồng uy áp ngập trời dựng lên.

Mặt Trời Mặt Trăng lẫn các vì sao trên trời cao thay nhau biến bảo, vật đổi

sao dời, dòng sông tháng năm cuồn cuộn chảy qua màn trời, nơi nó đi qua khí

tức đại đạo nồng đậm tới cực điểm.

Đó là dao động Uẩn Thần!

Trong một thoáng có thể thấy trên dòng sông tháng năm kia lộ ra một đôi

mắt.

Là hai mắt của công chúa Minh Mai.

Dưới cái nhìn này, cường giả Hồng Nguyệt bên ngoài đại mạc đều bị kinh

sợ, lập tức lùi lại mà không cần suy nghĩ, sở dĩ chúng dám ra mặt vì đã biết tin

mấy người Thế tử đều đã rời khỏi đại mạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi