QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhưng lúc này khí tức của Uẩn Thần lại khiến chúng theo bản năng thấy

kinh hoảng.

Dù cũng có thể chỉ là trò bịp bợm, nhưng khi Hồng Nguyệt sắp tới, đám tu

sĩ Hồng Nguyệt này phần lớn đều không muốn mạo hiểm, dù sao thì cảnh này

cũng có nghĩa là nơi đây vẫn còn một đòn công kích của Uẩn Thần.

Thế nên để chắc ăn, đám cường giả bên phía Hồng Nguyệt Thần điện vội

vàng rút lui.

Mà việc chúng lùi lại cũng để cho các tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện có cơ hội

tiến vào trong đại mạc.

Sau khi mọi người vào trong đều đổ dồn ánh mắt về phía Hứa Thanh, sắc

mặt đầy vẻ kích động và sùng bái.

Hứa Thanh đứng giữa không trung nhìn mọi việc xảy ra, vung tay để cơn

gió chia lìa đại mạc khép lại lần nữa, ngăn cản hắn và tầm mắt của tu sĩ Hồng

Nguyệt bên ngoài.

Làm xong hết thảy Hứa Thanh mới nhìn qua mọi người, sau đó chắp tay với

Tứ Điện chủ đầy vẻ mỏi mệt kiệt quệ.

“Gặp qua tiền bối.”

Sắc mặt Tứ Điện chủ hết sức ngưng trọng, không hề thất lễ dù tu vi đôi bên

chênh lệch rất lớn, hắn cũng khom lưng cúi đầu với Hứa Thanh.

“Đa tạ tiểu hữu tương trợ!”

Hứa Thanh gật đầu, đang định nói gì đó thì đúng lúc này, trong hơn mười

vạn tu sĩ tiến vào đại mạc có mấy nghìn người nhẩy cẫng lên hoan hô khiến Hứa

Thanh phải chú ý.

Lúc trước Hứa Thanh chỉ chú ý tới đám tu sĩ Hồng Nguyệt nên không nhìn

kỹ, mà lúc này trông thấy quần áo những người này mặc lại khiến hắn hơi sững

ra.

Đặc biệt là nữ tử cầm đầu lúc này đang vô cùng kích động, nàng nửa quỳ

trên mặt đất, hôn lên sỏi đá.

Mấy nghìn người khác phần lớn cũng làm như vậy.

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, trong lòng cảm thấy rất khó tả, Tứ Điện chủ nhẹ

giọng nói, thanh âm cũng đầy vẻ bùi ngùi.

“Tiểu hữu, những người này đều là người hâm mộ Đan Cửu đại sư, kẻ kia tự

xưng là sứ đồ, đã lắng nghe hai tháng đạo âm của đại sư.”

“Họ tới từ khắp nơi, là một đoàn thể vô cùng đoàn kết, vốn họ không đi theo

ta, chỉ là nửa đường gặp nhau thôi.”

“Mục tiêu của họ chính là đại mạc.”

“Bởi theo họ suy đoán thì Đan Cửu đại sư đang ẩn mình ở nơi này.”

Hứa Thanh nghe thế thì quay sang nhìn kỹ đám người kia.

Lúc này họ đang rất kích động, tiếng bàn tán xôn xao truyền ra, tới gió cũng

không đè xuống nổi.

“Đây chính là Thánh địa của chúng ta!”

“Không sai, trong đan dược của đại sư ẩn chứa bạch phong, điều đó chứng

tỏ gió là điểm mấu chốt trong đan dược, mà khắp cả Tế Nguyệt đại vực cũng

chỉ có nơi này mới có đủ những điều kiện ấy.”

“Sứ đồ nói không sai, chắc chắn đại sư đang ẩn mình ở đây.”

“Giờ đang loạn lạc, chúng ta phải tìm được đại sư rồi đi theo bảo vệ ngài

ấy.”

Nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của họ, trong lòng Hứa Thanh cảm thấy rất quái

lạ, đặc biệt là nữ tử dẫn đầu kia, Hứa Thanh quan sát rất lâu, kết hợp với thông

tin đối phương đã lắng nghe hai tháng đạo âm, cuối cùng hắn đoán nàng chính

là vị đại hán lộ ngực hàng xóm.

Cứ thế, khi gió đại mạc lần nữa thổi quét thì mọi người cũng tiến về dãy núi

Khổ Sinh.

Đoàn người Tứ Điện chủ quay về nơi dừng chân họ đã xây dựng trước khi

rời đi để nghỉ ngơi hồi phục, còn đám người hâm mộ Đan Cửu đại sư thì tách ra

riêng.

Những ngày sau đó đám người này chia nhau đi khắp dãy núi Khổ Sinh,

không ngừng tìm kiếm manh mối, dù không có kết quả gì nhưng họ vẫn kiên

quyết không từ bỏ.

Họ còn xây dựng doanh địa của mình, nơi đó cách Thổ Thành mà Hứa

Thanh đang ở không xa lắm.

Thậm chí họ còn dựng lên một bức tượng ở nơi đó, mà dáng vẻ của bức

tượng này lại chính là tượng thần của Hứa Thanh trong Nghịch Nguyệt Điện.

Hứa Thanh không thể làm lơ họ được, hắn chưa từng trải qua chuyện thế

này bao giờ, ngày bức tượng hoàn thành hắn cũng không kìm được nên phải tới

xem thử.

Đi vào doanh địa của người hâm mộ Đan Cửu, lúc này Hứa Thanh trông

thấy mấy nghìn tu sĩ ở đây đều rất phấn chấn, họ còn treo lên một tấm bản đồ

lớn, miêu tả toàn bộ đại mạc.

Bên trên có một số khu vực được đánh dấu, rõ ràng là những nơi họ từng

tìm kiếm.

Sự xuất hiện của Hứa Thanh cũng khiến họ chú ý, mọi người nhao nhao bái

kiến, vị nữ sứ đồ kìa cũng ngừng công việc dang dở, đích thân ra đón tiếp hắn.

“Gặp qua đạo hữu.” Bên cạnh bức tượng Đan Cửu, nữ tử mặc một bộ trang

phục có vẻ già dặn, sắc mặt nghiêm nghị chắp tay, cúi đầu hành lễ với Hứa

Thanh đang nhìn ngắm tượng thần.

Hứa Thanh quan sát thì thấy bức tượng này quả là rất giống, từng chi tiết rất

tỉ mỉ, lúc hắn nghe tiếng thì quay đầu, ánh mắt dừng trên người nữ tử có tư thế

hiên ngang này.

Trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh vị đại hán hàng xóm kia, thế

nhưng vẫn không thể nào coi hai người như một được, vì thế hắn lại ngắm nhìn

bức tượng tiếp, cũng không nhịn được mà nhắc một câu.

“Hồng Nguyệt tinh thần đang tới rất gần, cũng có thể Hồng Nguyệt Thần

điện sẽ tiến vào đại mạc bất cứ lúc nào, thời gian này rời khỏi dãy núi Khổ Sinh

sẽ rất nguy hiểm đấy, thật ra các ngươi cũng không cần phải ra ngoài tìm kiếm

suốt như vậy.”

Nữ tử tràn đầy khí phách đối diện nghe thế thì lắc đầu, sắc mặt vẫn rất kiên

định.

“Chính vì như thế nên chúng ta mới phải đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm, bởi đại

sư cũng có thể đang gặp nguy hiểm!”

Hứa Thanh hơi do dự, lại nói thêm câu nữa.

“Đại sư cũng có thể đang rất an toàn... Huống hồ gì nếu ngươi có gặp được

chẳng lẽ ngươi nhận ra đại sư được sao?”

Nữ tử cười ngạo nghễ, đám người xung quanh cũng cười rộ lên.

“Đạo hữu, chuyện này ngươi không hiểu đâu.”

“Dù sao ngươi cũng chưa từng gặp đại sư, mà ta đã nghe hai tháng đạo âm

của đại sư, cũng vô số lần đi theo đại sư, cảm nhận sự vĩ đại và từ bi của hắn,

cùng với khí tức độc đáo trên người hắn. Thế nên chỉ cần ta nhìn qua là biết hắn

có phải đại sư thật không ngay!”

Nói xong nữ tử đảo mắt nhìn qua Hứa Thanh.

Cuối cùng Hứa Thanh vẫn rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi