Từ xa nhìn lại, nó sinh trưởng ở bên trong huyết ngục vô biên này, giống
như móng vuốt của lệ quỷ, từ từ đưa về phía tất cả sinh mệnh.
Mà ở trong đóa hoa màu máu ấy, một bóng người khoanh chân ngồi đó.
Thân hình ấy là một nam tử, hắn nhắm hai mắt, không hề nhúc nhích, giống
như đang ngủ say.
Mái tóc dài màu đỏ rối tung ở bốn phía, bao trùm lên trên thân mình, lan
tràn trong nhụy hoa, rũ xuống dưới đóa hoa.
Từng sợi tóc đan xen vào nhau với tim hoa, khiến người ta không phân biệt
rõ ràng, đồng thời cũng khiến cho đóa hoa này càng mỹ lệ hơn.
Mặc bộ trường bào màu đỏ, cũng khiến cho sự tồn tại của nam tử ấy dung
hòa vào đóa hoa bỉ ngạn này, giống như… bọn họ vốn là một thể.
Mà dung nhan tuyệt đẹp của hắn phối hợp với khí chất không linh, nếu
không phải Hứa Thanh biết được, sợ rằng sẽ khó phân biệt được nam nữ.
Bởi vì cái đẹp ấy đã đến cực hạn của sinh mạng, hoặc có lẽ là, đó không
phải là vẻ đẹp tử vong mà sinh linh còn sống có thể sở hữu được.
Giống như đóa hoa này.
Đồng thời trên mái tóc máu của người này còn đội vòng bụi gai, gai nhọn
trên đó mọc ra từ trong máu thịt, tự nhiên mà lại hoàn mỹ.
Vòng gai đang động, bẹn ra từng khuôn mặt đau đớn, không ngừng biến
hóa, từng khuôn mặt đều không giống nhau.
Nhưng lại phát ra tiếng kêu rên im ắng giống nhau.
Tiếng kêu rên ấy chính là khúc nhạc quanh quẩn ở chỗ này.
"Trương Tư Vận..."
Người này, chính là Trương Tư Vận!
Nhìn thấy đối phương ở chỗ này, Hứa Thanh không hề cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là tuy hắn không quen biết Trương Tư Vận, nhưng dù sao hai bên đã
từng có một ít giao thoa, trước đây hắn càng tận mắt thấy đối phương bị Xích
Mẫu đoạt nhà, thôn phệ thần linh tiên cấm rồi đi vào bên trong Hồng Nguyệt.
Mà nháy mắt khi ánh mắt của Hứa Thanh đặt lên người Trương Tư Vận,
lông mi Trương Tư Vận khẽ nhúc nhích, hai mắt của hắn... chậm rãi mở ra.
Hai mắt màu đỏ ngòm, lộ ra dao động lạnh lùng, đó là mắt của Xích Mẫu,
thế nhưng bên trong cũng ẩn chứa vận của Trương Tư Vận.
"Đã lâu không gặp, Hứa Thanh."
Hồng Nguyệt tinh thần, nổ vangvào giờ khắc này.
Theo giọng nói của Trương Tư Vận quanh quẩn, hóa thành vô số dư âm,
không ngừng truyền ra tám phương giống như tiếng sấm.
Giống như chúng sinh đang nỉ non, lay động tâm thần của Hứa Thanh, cũng
làm cho đám người đội trưởng cùng với Thế tử trở nên xúc động.
Mà có thể hô lên tên của Hứa Thanh, điều này đủ để chứng minh Trương Tư
Vận giờ khắc này, tuy hắn là phân thân Xích Mẫu, nhưng ký ức của hắn thì vẫn
được giữ nguyên.
Hai người dung hợp vào nhau.
"Xích Mẫu không có thôn phệ ý thức của hắn, mà là giữ lại, tạo thành nhân
cách độc lập!"
"Cho nên hắn là Trương Tư Vận, cũng là Xích Mẫu!"
Đội trưởng nghiêm túc mở miệng.
"Mà hắn ở trạng thái này thì càng mạnh mẽ hơn!"
Ánh sáng lạnh chập chờn trong mắt đám người Thế tử, ngay khi vừa nhìn
Nguyệt cung, lão Cửu là người ra tay đầu tiên.
Cả người hắn hóa thành một đường kiếm quang, khí thế hung hăng thẳng
đến Nguyệ cung, nơi hắn đi qua, hư vô một đường vỡ vụn.
Thế tử và công chúa Minh Mai cũng lao ra, tiếp theo là Ngũ muội và lão
Bát.
Hứa Thanh và đội trường ở cuối cùng, lúc này họ đều cất bước phóng đi
tương tự.
Nếu cửa chính Nguyệt cung bị chủ động mở ra thì đối với mọi người mà
nói, tuy bên trong hung hiểm nhưng nếu đã đi trên con đường này tới bây giờ
rồi, há có thể bởi vì sự xuất hiện của Trương Tư Vận mà dừng lại được.
Trong lúc nhất thời, thân hình của mọi người gần sát cửa chính.
Cùng lúc đó, trong biển hoa nguyệt quang trong cửa chính, Trương Tư Vận
mặc trường bào màu đỏ, hắn nhìn mọi người ngoài cửa, ánh mắt yên tĩnh.
Trong ánh trăng rơi xuống, hoa quang dập dờn, dung nhan tuyệt đẹp của hắn
lộ ra vẻ cao quý, lúc này chậm rãi nâng tay phải lên.
Bàn tay ấy trắng noãn như ngọc, hoàn mỹ cực kỳ, lại không có chỉ tay.
Chỉ tay, là một phần của vận mệnh, nhưng đối với cấp độ sinh mệnh thần
linh mà nói, bọn họ đã nằm bên ngoài vận mệnh.
"Thần thuật..."
Trương Tư Vận nhẹ giọng mở miệng, nâng ngón cái tay phải, gõ nhẹ lên đốt
ngón tay đầu tiên của ngón trỏ.
Nháy mắt khi đụng vào, âm thanh như giọt nước mưa rơi xuống thanh thúy
truyền ra, cuối cùng hóa thành hai chữ, quanh quẩn ở trong lòng đám người Hứa
Thanh.
"Chưởng mệnh."
Gió nhẹ thổi qua, nhấc lên sóng lớn của biển nguyệt quang, rơi lên thân thể
đám người Thế tử bước vào cửa Nguyệt cung, thổi bay quần áo và sợi tóc của
bọn họ, đồng thời cũng làm dao động vận mênh của bọn họ.
Lão Cửu phía trước nhất, thân thể bỗng nhiên chấn động, cả người dừng lại,
không cách nào nữa đi về phía trước thêm nửa bước, mà thân thể cũng xuất hiện
biến hóa kinh người vào giờ khắc này.
Trên người của hắn, nổi lên đếm không hết hình ảnh trùng lặp!
Những hình ảnh này lại đều là quá khứ của hắn, bên trong đó bao gồm sự
thống khổ và dằn vặt sau khi hắn bị trấn áp, cũng ẩn chứa cái đẹp và tu hành
trước khi phụ thân hắn chưa ngã xuống.
Tất cả mọi chuyện đã qua, không có bất kỳ ẩn giấu nào, toàn bộ đều nổi lên
trên người của hắn, trở thành từng bức họa, chồng lên chung một chỗ với bản
thân.
Đó là vận mệnh quá khứ của hắn.
Không chỉ có lão Cửu như vậy, Thế tử và công chúa Minh Mai, còn có Ngũ
công chúa cùng với lão Bát, vào giờ khắc này trên người của bọn họ đều xuất
hiện hình ảnh của quá khứ.
Vô số dĩ vãng trong nháy mắt hình thành ở trên người mỗi người, giống như
tất cả mọi người hóa thành một quyển sách, mỗi một cảnh đã qua đều là trang
sách!
Hứa Thanh và đội trưởng, cũng không ngoại lệ.
Toàn thân đội trưởng rung động, hình ảnh trên người không ngừng xuất
hiện, từ giây phút hắn ra đời cho đến hiện tại, nhưng mà bên trong không bao
gồm kiếp trước, chỉ là kiếp này.
Hứa Thanh cũng như vậy, mọi chuyện hắn đã trải qua từ nhỏ đến lớn đều
không cách nào khống chế được mà hiển lộ ra.
Vui buồn li hợp, tất cả mọi thứ đều được bày ra