QUANG ÂM CHI NGOẠI

Có điều trong những hình ảnh này không có có Thần Linh Tàn Diện, cũng

không có hình bóng của ca ca hắn!

Nhưng lúc này Hứa Thanh đã không có tinh lực để suy tư về việc này, cảm

giác khi mấy hình ảnh quá khứ này nổi làm trong lòng hắn nháy mắt bị vô số

tâm tình tràn ngập.

Cảnh này đã không còn là thủ đoạn của tu sĩ, đây là năng lực của thần linh.

Sắc mặt Trương Tư Vận như thường, lúc nhìn về phía mọi người, ngón cái

của hắn giơ lên, gõ lên đốt ngón tay thứ hai của ngón trỏ. Giây phút khi đụng

vào, âm thanh như giọt nước mưa rơi xuống lần nữa quanh quẩn.

Gió, lớn hơn.

Vận mệnh lần nữa dao động.

Không còn cách nào chống lại, khó có thể tránh khỏi.

Ở trong tay thần linh, vận mệnh giống như một món đồ chơi, có thể mặc cho

hắn tùy ý điều chỉnh, dường như hiện tại... theo ngón cái của hắn hạ xuống, theo

tiếng giọt nước mưa quanh quẩn...

Tâm thần mọi người ầm vang, giống như trăm vạn nghìn vạn sấm sét nổ

tung ở trong lòng bọn họ, nhấc lên sóng lớn xé rách dĩ vãng, khiến hình ảnh quá

khứ của từng người bọn họ trong nháy mắt lật động.

Giống như đang bị tìm đọc.

Khí tức thần tức, uy áp vô thượng, vào giờ khắc này lan tràn khắp cả thế

giới.

Trong mắt Thế tử đỏ đậm, thân thể run rẩy muốn giãy dụa, huynh đệ tỷ

muội của hắn nhìn thấy như vậy nhưng đều không làm được gì, vận mệnh quá

khứ của bọn họ vẫn đang bị tìm đọc.

Chỉ có lão Cửu là trên người dâng lên khí tức, trang sách lật chậm lại, nhưng

mà vẫn là không cách nào đình chỉ.

Đội trưởng và Hứa Thanh, ngại vì tu vi, lúc này cũng khó có thể ngăn cản.

Mà theo mọi người ký ức bị lật xem, rất nhanh đã có từng hình ảnh dĩ vãng

như bị kéo xuống từ trong sách vở, bay ra từ trên thân thể của bọn họ, đi thẳng

đến Trương Tư Vận.

Những hình ảnh quá khứ bị kéo xuống ấy không có chút ngoại lệ nào, đều là

thời gian dằn vặt nhất đau đớn nhất trong cuộc đời của từng người.

Như đám người Thế tử, cái bọn họ bị kéo xuống chính là những hình ảnh

thôn phệ máu thịt của huynh đệ tỷ muội mình, là cảnh bọn họ bị trấn áp thê

thảm, còn có cảnh kêu rên khi tâm trạng suốt đời của bọn họ bị vây trong tình

huống cực đoan.

Bên phía đội trưởng cũng đang run rẩy, quá khứ mà hắn bị kéo xuống phần

lớn đều là cảnh đói búng lúc hắn đang mở ra phong ấn, mà trong rất nhiều hình

ảnh ấy, có một số cái là hình ảnh mà người bên ngoài không biết được.

Ví dụ như một cảnh trong đó, đội trường đang khóc, một mình hắn đi trong

bóng tối đen kịt, tiếng khóc quanh quẩn, cực kỳ bi thương.

Còn như Hứa Thanh, vẻ mặt của hắn vặn vẹo, gân xanh nổi lên trên trán, hô

hấp dồn dập, trí nhớ thống khổ bị xé rách sống sờ sờ vào giờ khắc này cũng so

ra kém một cảnh trong hình ảnh ở quá khứ.

Cảnh trong hình ảnh kia, là bên trong một khu rừng rậm, bầu trời đổ mưa,

hắn quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên thống khổ, đó là tuyệt vọng, đó là

dằn vặt, đó là điên cuồng.

Trong hình, còn có một xâu mứt quả màu máu.

Trí nhớ này, là cảnh Hứa Thanh không muốn nhớ lại nhất, đó là lúc ca ca

hắn xuất hiện ở Nghênh Hoàng Châu, báo cho hắn biết tất cả.

Khi đó, là thời gian sụp đổ nhất của Hứa Thanh trong suốt cả đời hắn đến

nay.

So sánh với nó, bất luận làtừng trải khi hắn còn bé hay là nhân sinh đau khổ

đều bé nhỏ không đáng kể, mà lúc này ký ức ấy lại bị xé xuống, hóa thành hình

ảnh bay về phía Trương Tư Vận.

Rất nhanh, tất cả thời gian dằn vặt nhất đau đớn nhất trong trí nhớ của mọi

người đều xuất hiện bốn phía của Trương Tư Vận, trở thành từng bức tranh

không ngừng xoay tròn.

"Chúng sinh đau khổ, là bởi vì có cái đẹp, cho nên xuất hiện đối lập..."

Trương Tư Vận nhẹ giọng mở miệng, giơ tay phải, ngón cái của hắn đặt lên

đốt ngón tay thứ nhất của ngón giữa, gõ nhẹ một cái.

Tiếng vang thanh thúy rơi vào thiên địa, quanh quẩn ở trong lòng mọi

người, hóa thành sóng gợn tạo thành gió bão cuốn sạch toàn thân.

Cuối cùng trở thành tiếng nổ, trở thành nổ tung, trở thành bạo phát.

Bọn họ bị hiện ra bên ngoài tất cả ký ức hình ảnh quá khứ, lúc này lại bắt

đầu vỡ vụn!

Chia năm xẻ bảy!

Tất cả cái đẹp, tất cả vui sướng, tất cả quý trọng, tất cả tình cảm chân

thành... những thời gian ấy, những thứ đã qua ấy đều đang tan vỡ.

Tiếng ầm ầm truyền ra từ trên người mọi người, hình ảnh tầng tầng nổ tung

tạo thành máu tươi hư ảo, kèm theo âm thanh thê lương mà mọi người không

cách nào khống chế được, phun ra bên trong trời đất.

Mà phản kháng, cũng mãnh liệt triển khai vào giờ khắc này.

Thế tử tóc dài bay bay, tạo nên vô số xà ảnh nhảy vào trong trí nhớ dĩ vãng

của bản thân, lấy phương pháp thay đổi nhận thức làm lẫn lộn tất cả hình ảnh, vì

đó tăng cường.

Công chúa Minh Mai thì toàn thân chảy xuôi dòng sông thời gian, không

ngừng bổ sung điền vào trong hình ảnh quá khứ của nàng.

Lão Bát thì là thông qua tâm tình của mình đọng lại ý hỉ nhạc, không ngừng

lan tràn.

Mà lão Cửu, cách làm của hắn đơn giản nhất, từng thanh lợi kiếm bay ra từ

trong hình ảnh dĩ vãng của hắn, không ngừng chém về phía bát phương, mỗi

một lần hạ xuống thì kiếm đều sẽ vỡ, nhưng rất nhanh lại có thanh kiếm mới,

lần nữa hình thành...

Còn có đội trưởng, vẻ mặt hắn nhăn nhó, trong mắt xuất hiện khuôn mặt dữ

tợn, hàn khí tràn ra từ trên người, đóng băng dĩ vãng.

Còn về Hứa Thanh, Nhật Quỹ của hắn đang động, ý cảnh lãng quên của

đang động, quyền hành của hắn càng đang bạo phát, cùng lúc đó, hắn cũng hiểu

vì sao trong hình ảnh quá khứ của mình không có Thần Linh Tàn Diện, không

có Tử Thanh Thái Tử.

Bởi vì sau khi Trương Tư Vận triển khai thần thuật chưởng mệnh ấy, chẳng

biết tại sao mà hình ảnh của hai người họ lại xuất hiện ở bên trong thủy tinh

màu tím của hắn!

Mà cảnh trong hình ảnh, sau khi Hứa Thanh thấy rõ vào thời khắc này thì ký

ức tốt đẹp hơn dâng lên trong đầu hắn nổ tung, ầm vang lớn hơn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi