QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hình ảnh thứ nhất, là trong phế tích khu dân nghèo, Hứa Thanh đang nhìn

bầu trời, Tàn Diện mở hai mắt ra, nhìn chăm chú vào hắn...

Mà hình ảnh thứ hai, là thành Vô Song...

Bầu trời đổ cơn mưa máu, mình hồi còn nhỏ tuổi ngồi trên mặt đất, ôm đầu

gối khóc lóc.

Trước đây trong trí nhớ của Hứa Thanh, khi đó mình khóc thật lâu, sau đó

rời khỏi tòa thành biến mất ấy.

Nhưng trong hình ảnh của thủy tinh màu tím này, hắn thấy được một kết cục

khác!

Trong hình, một người quen đứng trên bầu trời, nhân loại ấy từng bước đi

tới bản thân đang khóc lóc, giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ đầu của mình.

"Đệ đệ, đừng khóc."

Nháy mắt khi bốn chữ này truyền ra, Hứa Thanh thấy mình hồi còn nhỏ tuổi

trong hình phịch một tiếng, đầu người tan vỡ, thân thể hóa thành máu thịt, rơi

đầy đất.

Tử vong.

Lúc toàn thân Hứa Thanh chấn động, tâm thần nhấc lên sóng lớn, tất cả

trang sách bên ngoài cơ thể hắn đều bị phá tan thành từng mảnh, cuối cùng còn

sót lại... chỉ là một quyển sách trống rỗng vốn không có trang sách nào.

Những người khác dù cho chống lại, nhưng cuối cùng cũng khó trốn khỏi

kết cục này!

"Đã không có tốt đẹp, thì sẽ không có đối lập, như vậy… chúng sinh cũng sẽ

không cảm nhận được ý nghĩa của sự đau khổ."

Dưới ánh trăng, sắc mặt Trương Tư Vận bình tĩnh không gì sánh được,

không có bất kỳ dao động tâm trạng nào, khuôn mặt tuyệt đẹp tựa như điêu

khắc, hắn ngóng nhìn mọi người thê lương, ngón cái tay phải gõ lên đốt ngón

tay thứ hai của ngón giữa.

Chớp mắt tiếp theo, hình ảnh dĩ vãng dằn vặt đau đớn nhất vòng quanh bốn

phía của mọi người nháy mắt dừng lại, không hề chuyển động, nhưng lại rung

động.

Mà theo sự rung động, chúng nó thế mà lại đang bị khắc lại, mỗi người xuất

hiện vô số hình ảnh giống nhau như đúc.

Nhìn những cảnh này, trên mặt Trương Tư Vận lộ ra nụ cười mỉm, ngón cái

giơ lên, đặt lên đốt ngón tay đầu tiên của ngón áp út, tiếp theo đó... những hình

ảnh này bỗng nhiên bay ra, thẳng đến phía mấy người Hứa Thanh.

Đều tự trở về, khiến quyển sách trống rỗng sụp đổ của mỗi người đều bị

nhanh chóng lấp đầy, một lần nữa hoàn chỉnh.

Chỉ là... trong quá khứ hoàn chỉnh ấy không có tốt đẹp, toàn bộ đều là ký ức

dằn vặt đau đớn nhất của bọn họ, ký ức này thay thế toàn bộ dĩ vãng của bọn họ.

Mỗi giây mỗi phút đều đang bạo phát, cho đến khi tan vỡ.

Đây, chính là lực lượng thần linh.

Đây, chính là thần thuật.

Trên thế giới này, có rất nhiều tu sĩ từng chiến đấu với vạn tộc Thần Linh,

nhưng hiện tại... đã rất hiếm có.

Sở dĩ như thế là vì tất cả những người từng chiến đấu đều đã tử vong.

Thần Linh, tuyệt đại đa số thời điểm chỉ có thần linh mới có thể địch nổi.

Mà chuyện tu sĩ muốn diệt thần, trong vô số năm qua, trừ cuộc chiến thế kỷ

trước khi Huyền U Cổ Hoàng rời đi là thành công, từ đó về sau... chưa bao giờ

xuất hiện nữa.

Thần Linh, cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn, không được nhìn

thẳng.

Cho nên dần dần, chuyện chém giết Thần Linh đã là một chuyện không thể

nào làm được trong suy nghĩ của vạn tộc. Thậm chí chỉ tưởng tượng thôi, trong

lòng cũng dâng lên sự sợ hãi.

Bởi vì, sức mạnh và sự khủng bố của Thần Linh đã sớm nằm ngoài tầm hiểu

biết của tu sĩ, vượt xa khỏi phạm vi thần thông của bọn họ, thậm chí là nằm

ngoài khả năng nhận thức.

Hai bên... hoàn toàn không nằm trong cùng một thế giới.

Trong mắt đại đa số tu sĩ, bất kỳ một Thần Linh nào cũng đều là tồn tại

không thể diễn tả, toàn trí toàn năng, tu sĩ không cách nào lý giải, tất cả đều rất

thần bí và quỷ dị.

Mà ở trong mắt Thần Linh, vạn vật chúng sinh lại vô cùng đơn giản, liếc

mắt một cái có thể thấy được quá khứ tương lai. Cho dù tương lai thay đổi,

nhưng sự thông suốt này chính là một cách thể hiện vị thế.

Chỉ có những tu sĩ đa tu luyện tới đỉnh cao mới có thể có vị thế tương tự và

khiến Thần Linh ngưng trọng mấy phần.

Chỉ là... có quá ít tu sĩ đỉnh phong như vậy.

Mà Thần Linh, không chỉ có những người sau này thành thần, mà có cả

những người sinh ra đã là tồn tại Thần Linh.

Vì vậy, khi các tu sĩ vẫn còn đang dựa vào thuật pháp để tạo thành các đòn

sát thủ thì những Phong, Vũ, Lôi, Điện, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa kia không có bất

cứ ý nghĩa gì đối với Thần Linh.

Thần Linh ra tay giống như Trương Tư Vận lúc này vậy. Nàng chẳng qua

chỉ giơ tay lên, giống như xem bói nhưng lại dễ dàng nắm giữ được vận mệnh

của mọi người.

Trong mắt Thần Linh, tu sĩ và người bình thường không có sự khác nhau

quá lớn.

Chỉ cần chạm nhẹ đã có thể thay đổi vận mệnh của bọn họ.

Sức mạnh như thế sao có thể không khiến người ta tuyệt vọng?

Mà hiện tại, bất kể là thế tử hay là công chúa Minh Mai, còn đội trưởng, còn

có Hứa Thanh, bọn họ đều không có ký ức về quá khứ. Thậm chí giờ phút này

bọn họ dường như cũng không quen biết đối phương.

Điều duy nhất tồn tại là nỗi đau và sự hành hạ kéo dài không ngừng trong ký

ức của họ.

Không có sự tốt đẹp để đối chiếu, những đau khổ còn lại, ở một khía cạnh

nào đó, có lẽ không thể dùng từ đau khổ để diễn tả, điều đó không chính xác.

Nhưng ký ức mang đến sự tra tấn và sự khó chịu của bản năng sinh mệnh lại

không đầu không cuối.

Từ ngữ rất khó để diễn tả.

Cũng không ai có thể chịu đựng được.

Ví dụ như Hứa Thanh... Giờ phút này hắn đang đắm chìm trong cảnh tượng

sụp đổ ban đầu.

Hắn muốn thoát ra, nhưng tất cả ký ức đều ở trong khung cảnh này, nó trở

thành một vòng tuần hoàn, quá khứ là vậy, tương lai là vậy, không có lối thoát...

Mà bọn họ, giờ phút này tại nơi tinh thần Hồng Nguyệt này cũng chỉ đứng

bên ngoài cửa lớn Nguyệt cung, từ đầu đến cuối đều không bước vào.

Giống như chuyện muốn giết Thần trước đó chỉ là một trò đùa mà thôi.

"Giết Thần phàm tục?"

Trong cửa lớn, Trương Tư Vận đang ở trên biển ánh trăng hoa Bỉ Ngạn nhẹ

nhàng lắc đầu, giơ ngón cái tay phải lên và đặt nó ở khớp thứ hai của ngón áp

út.

Vừa chạm nhẹ.

Tiếng vang giống như tiếng bình vỡ vang vọng bốn phía, vô cùng giòn giã.

"Mệnh, sụp đổ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi