QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hồng Trần lâu.

Nhìn từ xa đàn đuốc sáng trưng, mặc dù người qua lại ít, nhưng người qua

đường thường xuyên liếc mắt nhìn.

Trong đình viện khắp nơi đều có chòi nghỉ mát, được ngăn cách bằng hòn

non bộ, đường mòn nối liền cũng không giống nhau, còn có trận pháp bao phủ,

khiến cho mỗi chòi nghỉ mát ở đây đều là đơn độc, rất riêng tư.

Mạnh Vân Bạch rõ ràng là khách quen ở đây, hắn vừa đến đã lập tức thu hút

sự chú ý của lão lão trong lâu, nàng cười bước tới, rất nhiệt tình.

Nói là lão lão, trên thực tế cũng chỉ là người đẹp hết thời, tướng mạo cũng

kiều mỵ, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn thấy sự lạnh băng trong mắt, loại

ngoài nóng trong lạnh này sẽ càng có thêm sức hấp dẫn.

Mạnh Vân Bạch rất tự nhiên ôm lấy eo của lão lão, chỉ Hứa Thanh.

“Có quen không?”

Đôi mắt đẹp của lão lão kia liếc nhìn trên người Hứa Thanh, đồng tử rõ ràng

co rút, cười nói:

“Đại danh của Hứa công tử, có ai không biết.”

Vẻ mặt Hứa Thanh như bình thường, ánh mắt liếc nhìn qua nơi này, hắn ít

nhiều không thích ứng nơi này cho lắm. Hoàng Khôn ở bên cạnh tuy rất cẩn

trọng sau khi gặp Hứa Thanh, nhưng ở nơi quen thuộc này, vẫn khôi phục chút

phong thái.

Cứ như vậy, lão lão dẫn đường phía trước trong tiếng cười của Mạnh Vân

Bạch.

Trên đường đi gió thơm tràn ngập, phong hoa tuyết nguyệt, đúng là một nơi

câu lan tuyệt vời.

Trên đường có không ít thị vệ trong lâu, mỗi người thấy Mạnh Vân Bạch

đều lập tức bái kiến, thái độ rất đúng mực.

Thuận theo đường đi còn gặp không ít mỹ nhân, ai nấy đều có vóc dáng

xinh đẹp, tướng mạo thanh tú, đang đi như bước sen, sau khi chú ý tới đám

người Hứa Thanh, gần như đôi mắt đẹp của tất cả mỹ nhân đều dừng lại ở chỗ

Hứa Thanh, vẻ mặt khác nhau.

Hứa Thanh coi như không thấy.

Rất nhanh ba người bọn họ đã được lão lão dẫn đường đến một chòi nghỉ

mát, ở đó từ bên ngoài nhìn qua rất trống trải, chỉ có một nữ tử áo trắng đánh

đàn.

Nhưng tới gần, giống như bước vào mặt nước, một nơi động tiên ánh vào

trong mắt Hứa Thanh.

Trong động tiên này có một tiên trì khổng lồ, linh khí nồng đậm lan tràn bên

trong, khiến người ta vui vẻ thoải mái, cách không xa còn có hơn mười thanh

niên đang nâng ly cạn chén, cười nói vui vẻ với nhau.

Bên cạnh mỗi người đều có một nữ tử, tướng mạo đều thanh tú, phong tình

vạn chủng, mỗi người một vẻ.

Người ngồi ở chính giữa mặc trường bào màu đen, bên trên hiện lên bản đồ

tinh không, trông rất phi phàm. Tướng mạo người này cũng tuấn tú, mày kiếm

mắt sáng, đang nói chuyện với nữ tử bên cạnh.

Người này rõ ràng chính là người làm chủ hôm nay, Đế tử của Tinh Đế Cực

Thượng tông.

Phía trước còn có khúc nhạc du dương lượn vòng, còn có người múa nhanh

nhẹn, không khí rất náo nhiệt.

Ba người Hứa Thanh đến nơi cũng khiến mọi người ở tiên trì này chú ý, sau

đó từng ánh mắt nhìn tới, Mạnh Vân Bạch bước lên một bước, cười ha ha với

thanh niên mặc trường bào tinh không.

“Bành huynh, ta và Hoàng Khôn đến muộn rồi, nhưng bọn ta dẫn theo một

người bạn tốt đến.”

“Hứa Thanh, hắn không cần ta giới thiệu nhiều nhỉ, chắc mọi người đều

từng nghe nói.”

Mạnh Vân Bạch nói, ánh mắt mọi người đồng loạt đặt trên người Hứa

Thanh, còn có một số người đứng dậy, trên mặt nở nụ cười, chắp tay ra hiệu với

Hứa Thanh.

Còn Đế tử họ Bành kia cũng liếc mắt nhìn lên người Hứa Thanh, khẽ gật

đầu, vẻ mặt không cố ý lạnh nhạt, nhưng cũng không thân thiết gì, chỉ là bình

thường.

Hứa Thanh cũng như vậy, sau khi gật đầu với nhau, hắn tìm chỗ ngồi xuống.

Mạnh Vân Bạch cười nói với mọi người một phen, rồi cũng về chỗ của Hứa

Thanh, nhỏ giọng giới thiệu lai lịch của mọi người ở đây cho Hứa Thanh.

Cơ bản hoặc là con cháu quyền quý, hoặc chính là đệ tử đại tông, bọn họ

đang quan sát Hứa Thanh, Hứa Thanh cũng đang quan sát bọn họ, mỗi lần chạm

mắt với nhau, cho dù trong lòng nghĩ thế nào đều sẽ mỉm cười đúng mực.

Rất nhanh lại có một số mỹ nhân đến động tiên, khiến cho không khí nơi

này càng náo nhiệt hơn, còn có một mỹ nhân rất trắng treo, hào phóng ngồi ở

bên cạnh Hứa Thanh, cười nói:

“Công tử, hình như ngươi hơi cẩn trọng.”

Hứa Thanh im lặng, hắn không phải cẩn trọng, mà là lần đầu trong đời đối

mặt với tình huống như vậy.

Cùng lúc này, trong từ đường của Hồng Trần lâu, bùn trên người Hồ Ly Bùn

được cung phụng ở điện thờ dần dần xuất hiện thần thái, hai mắt từ u ám biến

thành nhẹ nhàng, có dao động.

Tiếng cười đùa cũng dần dần vang vọng trong từ đường này.

“Có nên đi xem đệ đệ thối không đây…”

Lúc này, tiếng cười nói, tiếng khúc nhạc trong động tiên tiên trì Hồng Trần

lâu dần dần trở nên náo nhiệt theo sự thay đổi về cảm xúc giữa nam nữ.

Hứa Thanh mẫn cảm nhận ra cảm xúc của mọi người trong động tiên tăng

cao, nơi này đã có dao động của trận pháp vận chuyển.

Tác dụng của trận pháp này thiên về thu thập, cùng loại với Tụ Linh trận,

nhưng mà nó là thu thập thất tình lục dục.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhìn chén rượu trước mặt, nước rượu màu

hổ phách bên trong tỏa ra hương rượu đặc biệt. Lúc trước hắn uống một ngụm

đã cảm nhận được sự khác thường của rượu này.

“Rượu của Hồng Trần lâu, kẻ phàm tục không thể uống, vì uống một ngụm,

chắc chắn sẽ say chết.”

Nữ tử bên cạnh Hứa Thanh chú ý tới ánh mắt của hắn, cười nói.

“Rượu ở đây tên là Tiên Nhân Túy, mặc dù ít nhiều có tồn tại thành phần

hơi khoa trương, nhưng tu sĩ dưới Quy Hư rất khó dùng tu vi để hoá giải nó,

theo mức độ nào đó, đây thực ra được tính là một loại độc rồi.”

“Nhưng nó không có hại đối với sức khỏe, cũng chính vì vậy nên rượu này

càng quý giá hơn. Bởi vì đối với chúng ta, có những lúc vận chuyển tu vi là bản

năng, cộng thêm thể xác siêu phàm, cho nên rất khó trải nghiệm cảm giác say.”

“Chỉ có Tiên Nhân Túy mới có thể khiến chúng ta cảm nhận cảm giác say

sau khi say rượu kia, cũng có thể phóng đại chút cảm xúc.”

“Còn về trận pháp ở nơi này, đây chính là nguyên nhân Hồng Trần lâu tu

hành.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi