Nghe vậy, Hứa Thanh liếc mắt nhìn mọi người. Hắn không hiểu lắm, thứ
như độc là dùng để giết người, tại sao lại muốn nuốt vào để theo đuổi cái gọi là
cảm giác say này.
Cho dù là Nam Hoàng Châu hay là quận Phong Hải đều sẽ không xuất hiện
loại chuyện này.
“Có lẽ vì nơi này là Hoàng Đô.”
Hứa Thanh không tán thành, nhưng cũng sẽ không nói gì. Hắn không những
cảm nhận được trận pháp ở Hồng Trần lâu, còn cảm nhận được thân thể của tất
cả nữ tử Hồng Trần lâu ở đây đều đang hấp thụ lực lượng cảm xúc xung quanh.
Hứa Thanh không thích ứng, cũng chán ghét môi trường này, chú ý tới
Mạnh Vân Bạch nâng ly cạn chén, vô cùng vui vẻ với người ta, còn Hoàng
Khôn cũng mặt mày hớn hở, thủ thỉ với nữ tử bên cạnh.
Tất cả những điều này đều khiến Hứa Thanh khó có thể hòa nhập. Thế là
hắn không muốn ở lại lâu, chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc này, trong động tiên
này xuất hiện ánh sáng lộng lẫy, một trận pháp truyền tống màu đỏ lóe sáng trên
tiên trì, hai bóng dáng bước ra từ bên trong.
Người tới đều là nữ tử, người phía trước Hứa Thanh từng gặp, chính là lão
lão người đẹp hết thời dẫn đường lúc trước, còn nữ tử phía sau nàng, sự xuất
hiện của nàng khiến cả động tiên tiên trì đều giống như ảm đạm đi, mất đi màu
sắc trước ánh sáng của nàng.
Mọi người ở đây không khỏi liếc nhìn.
Đế tử kia của Tinh Đế Cực Thượng tông càng lộ ra ánh mắt nóng như lửa,
mục đích hắn đến đây chính là vì nữ tử này.
Trên mặt nữ tử này mang một miếng vải xanh, chỉ để lộ hai mắt, mắt nàng
ngậm nước mùa xuân sóng sánh lưu chuyển. Nàng mặc Bích Hà La màu vàng
thêu phượng hoàng, váy lụa khói đỏ uốn lượn dưới đất, dáng đi thướt tha chậm
rãi, hiện ra vẻ đẹp thanh tú.
Dáng người uyển chuyển đường nét như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ,
nàng ôm một cây đàn tỳ bà màu sắc cổ xưa trong lòng.
Búi tóc đẹp trên đầu gài một đóa hoa mẫu đơn, rất có mùi vị lông mày màu
chàm xinh đẹp treo ở ngọn núi phía chân trời, tóc đen rũ xuống như nhuốm mưa
bụi mùa xuân.
Đúng là mỹ nhân tuyệt sắc, khiến trăm hoa ảm đạm, khiến chúng sinh hâm
mộ.
Bước chân của nàng nhẹ nhàng đi ra khỏi tiên trì, đến trước mặt mọi người,
khom người cúi chào xong thì ngồi lên bệ ngọc, ngón tay mảnh mai vừa gảy,
khúc nhạc chợt vang lên.
Âm đầu tiên, uyển chuyển, tiếc nuối, như ẩn chứa câu chuyện xưa, kéo dài
vô hạn…
Sau đó khúc nhạc tăng điệu, ngân nga du dương, giống như bươm bướm
nhanh nhẹn bay múa trong không trung, cũng giống như nước suối róc rách
chảy giữa núi, giống như tinh thần sáng chói lấp lánh giữa bầu trời đêm.
Giống như nữ tử nhớ đến sự tốt đẹp với tình lang, truyền vào tâm thần mọi
người.
Đẹp đẽ động lòng người.
Nhưng rất nhanh khúc nhạc này chợt thay đổi, có thêm chút ly biệt, thêm
chút luyến tiếc.
Giống như tình lang phải lên chiến trường, không thể không chia xa, chỉ còn
lại nỗi nhớ.
Sau đó trong âm thanh du dương, ai oán thành chủ đề giống như đang dùng
khúc nhạc để nói với tình lang… Hễ là nơi ngươi từng ở đều nhiễm khí tức của
ngươi. Ngươi tới rồi âm nhạc vang lên, sau khi ngươi đi, âm nhạc này sẽ vĩnh
viễn biến thành ngươi.
Mọi người xúc động.
Dần dần tiếng tỳ bà này lại chuyển đổi lần nữa, lần này có thêm chút tư thế
oai hùng, thêm chút ác liệt, tỏa khắp bốn phương tám hướng, khiến cho nơi này
xuất hiện bông tuyết rơi xuống.
Trên đỉnh động tiên đầu nháy mắt đen như mực, dần dần xuất hiện vô số
ngôi sao, nhanh chóng chuyển động, biến thành bia mộ.
Cảnh này khiến cho mọi người suy ngẫm, mang lại cho người ta cảm giác
nữ tử biết được tình lang chết trận sa trường, trong lòng bi phẫn, có nỗi hận bất
đắc dĩ và bất lực đối với thế gian này, đối với trời đất này, đối với vạn vật này.
Đúng là vạn dặm không ai thu xương trắng, dưới thành nhà nhà chiêu hồn
an táng.
Bây giờ trượng phu chết trên chiến trường, sau này ai mới là chỗ dựa của
thiếp thân.
Động tiên tiên trì đều im lặng.
Có người nhớ đến tộc Hắc Thiên, có người nhớ đến Nhân tộc, có người nhớ
đến tổ tiên trong nhà.
Sau cùng, một âm cuối cùng của nhạc khúc dài vô tận, dần dần biến thành
âm thứ nhất.
Giống như xuyên qua thời gian, trở về thuở xưa, chỉ cảm thán đời người như
khi mới gặp lần đầu…
“Hay!” Đế tử đứng dậy, ánh mắt lấp lánh, trầm giọng nói.
Hắn vừa dứt lời, mọi người xung quanh ào ào đứng lên, mỗi người đều phát
ra tiếng ca ngợi từ tận đáy lòng, cho dù là Hứa Thanh cũng có dao động.
Khúc nhạc hắn từng nghe, không có lần nào giống bây giờ, giống như nghe
thấy một câu chuyện xưa hoàn chỉnh, tâm trạng và suy tư lại đều dâng lên theo
tiếng tỳ bà của đối phương.
Nữ tử khẽ cúi đầu, cầm chén rượu phía trước, giơ về phía mọi người sau đó
vén khăn che mặt, nhấp môi.
Khăn che vén lên một góc lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của nàng, má lúm đồng
tiền đẹp hơn hoa, bàn tay cầm chén rượu giống như hành đã bóc, trắng ngọc mê
người.
Miệng nhỏ như ngậm son đỏ. Nàng đặt chén rượu ở khóe miệng, nhăn mày
mỉm cười rung động tâm hồn người, khiến tâm thần người xem dậy sóng, dâng
lên xung động muốn có được.
Thấy cảm xúc thích hợp, lão lão đến cùng nữ tử này, cười nói:
“Các công tử, tiên tử này chính là Lăng Dao nổi tiếng của Hồng Trần lâu ta,
bình thường Lăng Dao đại gia rất ít khi xuất hiện, hôm nay cũng nghe nói có
khách quý, nên mới được lão thân mời tới.”
“Còn quy củ của Lăng Dao đại gia chắc các công tử đều biết.”
Lão lão mỉm cười nói xong, Đế tử họ Bành gật đầu, trầm giọng nói:
“Tất nhiên là biết, Lăng Dao đại gia chung tình với ai, thì ngồi bên cạnh
người đó, chuyện này không thể gò ép.”
Nói rồi, hắn nhìn Lăng Dao, tình cảm nồng nàn, lần này hắn đến chính là vì
đối phương, cũng từng bày tỏ tâm ý nhiều lần. Theo cảm giác hồi đáp cho hắn,
đối phương cũng có ý với hắn.
Quan trọng nhất là nữ tu của Hồng Trần lâu tu luyện vong tình đạo, nhưng
vong tình cần chuyên tình trước, chuyên tình không phải đòi hỏi mà là trả giá,
cho nên lần đầu tiên song tu với bọn họ, sẽ có lợi ích cực lớn đối với bên nam.
Hơn nữa tu vi càng cao, lợi ích này sẽ càng kinh người.