QUANG ÂM CHI NGOẠI

Sau khi chú ý tới Hứa Thanh đến, phái chủ nhàn nhạt khẽ gật đầu, ba đệ tử

kia thì lập tức vẫy gọi, kéo hắn tới một bên, giọng nói một người trong số đó lộ

ra vẻ đắc ý. Hắn hạ giọng mở miệng.

“Sao hôm qua ngươi không đến, nghe nói chuyện lớn liên quan đến trường

phái Dị Tiên chúng ta rồi chứ.”

“Ta nói với ngươi, thật ra trường phái Dị Tiên chúng ta từ đầu đến cuối đều

đang ẩn nấp, chúng ta thực sự mạnh mẽ đến cực hạn, vị tiền bối nắm giữ mấy

chục vạn sợi hồn kia chính là một trong các lão tổ của trường phái ta!”

Đệ tử này đang muốn kể nhiều hơn một chút, thì phái chủ tằng hắng một

tiếng.

“Có người đến, Huyền Lôi Tử, ngươi đi tiếp đãi một chút.”

Hứa Thanh chắp tay, đệ tử đang nói chuyện bên cạnh hắn cũng lập tức im

miệng, nói một câu cuối cùng.

“Có một số việc, ngươi vừa mới gia nhập, còn không biết được hiểu được,

tóm lại ngươi biểu hiện tốt một chút đi, chúng ta… Thật ra rất lợi hại!”

Hứa Thanh chớp chớp mắt. Cảnh tượng này, hắn đã sớm đoán trước. Thế là

hắn bày ra vẻ kích động, dùng sức khẽ gật đầu, rồi sau đó nhìn về phía cửa lớn,

ở đó có bảy tám học sinh đi tới.

Hứa Thanh tiến lên, bình tĩnh mở miệng.

“Chư vị tới đây có chuyện gì? Nếu muốn hiểu rõ trường phái Dị Tiên, ta có

thể giải đáp vì các ngươi.”

Trong mắt Hứa Thanh, bởi vì quy tắc Thái Học, bảy tám học sinh này đều

có dáng vẻ như nhau, nhưng có một vị trong đó, giờ phút này lòng mang cẩn

thận, thừa dịp người bên ngoài hỏi Hứa Thanh, ánh mắt hắn nhanh chóng đảo

qua tất cả mọi người, bao gồm cả Hứa Thanh.

Cuối cùng, hắn nhìn chăm chú phái chủ thêm vài lần, thì thào dưới đáy lòng.

“Bên ngoài nói tu sĩ trường phái Dị Tiên kia là lão gia hỏa mấy ngàn năm,

nhưng ngày ấy ta động thủ với hắn, ý vị tang thương trên người đối phương

không quá rõ ràng. Đặc biệt là hắn rất ít nói, chắc là một người có tính cách im

lặng ít nói, có khả năng tên Nhị Cẩu kia… Chính là vị phái chủ này hay

không!”

Nghĩ tới đây, học sinh này nhìn như tùy ý, hỏi Hứa Thanh đứng bên cạnh

một câu.

“Vị học sinh này, ta có lòng muốn gia nhập trường phái Dị Tiên, muốn biết

một chút về trường phái. Ví dụ như vị phái chủ này của chúng ta, ta cảm thấy

hắn hẳn là một người có tính cách im lặng ít nói, tuổi tác hình như cũng không

quá lớn…”

Hứa Thanh nghe vậy, nhìn người này một chút, đáy lòng dâng lên chút cảnh

giác.

Nhưng đáng tiếc, học sinh Thái Học, thống nhất trang phục và mặt nạ, còn

có sự thay đổi sau khi khí tức và thuật pháp tăng thêm vào, khiến cho rất khó

phân biệt chân thân từ giọng nói và ngoại hình.

Ngay cả đặc trưng giới tính cũng không nhìn ra được.

Cho nên Hứa Thanh dù đáy lòng dâng lên cảnh giác, nhưng cũng không thể

lập tức xác định thân phận của người trước mắt.

Dù sao… Sau khi trường phái Dị Tiên xảy ra chuyện lớn như thế, theo sự

chú ý của bên ngoài tăng lên, người tới trước thăm dò đương nhiên không chỉ có

một.

Thế là ánh mắt Hứa Thanh quét qua trên thân học sinh này, nhẹ giọng mở

miệng.

“Ta vừa gia nhập trường phái Dị Tiên, không hiểu rõ lắm, nhưng từ sau khi

ta đến, ta đã thấy phái chủ như thế rồi.”

Học sinh kia nghe vậy như có điều suy nghĩ, dùng ánh mắt quan sát tỉ mỉ

toàn thân phái chủ, rồi mới thu hồi, nhìn về phía Hứa Thanh bên cạnh.

Đây tuy là lần đầu tiên nàng chính diện chú ý Hứa Thanh, nhưng trên thực

tế trường phái Dị Tiên chỉ có mấy người như thế, sau chuyện này, đã sớm bị

người ta đào ra từng chút một tin tức.

Cho dù không biết thân phận chân chính của mấy đệ tử trường phái Dị Tiên

này, nhưng thời gian bọn họ gia nhập trường phái Dị Tiên và biểu hiện thường

ngày, phần lớn người có tâm bên ngoài đều đã biết.

Cho nên trong tin tức nàng nắm giữ, cũng bao gồm vị đệ tử tự xưng Huyền

Lôi Tử trước mắt này.

Nàng biết được đối phương quả thật vừa mới bái nhập, mà thân phận này

khiến nàng có chút suy đoán, đồng thời cũng gián tiếp xóa bỏ hiềm nghi.

Trong nhận tri của nàng, người ngày hôm trước kia thế nào cũng không thể

là người vừa mới bái nhập.

Còn thân phận chân chính của Huyền Lôi Tử này, nàng không có hứng thú.

Giờ phút này trọng điểm chú ý của nàng là người trường phái Dị Tiên đại thành

kia. Thế là sau khi hỏi vài câu đơn giản, nàng dứt khoát đi ra, đến trước mặt

phái chủ đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, rồi khom người cúi đầu.

“Phái chủ, đệ tử muốn bái nhập trường phái Dị Tiên.”

Cử động của nàng dẫn đến sự chú ý của đám người trong bạch tháp trường

phái Dị Tiên. Từ sau khi trường phái Dị Tiên xảy ra bậc đại sự này, dù học sinh

đến tìm hiểu không ít, nhưng đây vẫn là vị đầu tiên chân chính đưa ra muốn gia

nhập như vậy.

Dưới lớp mặt nạ, Hứa Thanh nhướn lông mày, sự cảnh giác dưới đáy lòng

càng đậm. Hành vi thăm dò trước đó của người này còn có thể giải thích, nhưng

quả quyết bái nhập như trước mắt thế này thì hơi kỳ dị.

Cho nên ngay cả phái chủ trường phái Dị Tiên, cũng mở mắt ra, nhìn về

phía học sinh trước mắt.

Trong mắt hắn mang nét uy nghiêm. Hắn hơi quét mắt qua, đáy lòng rõ ràng

vui vẻ vô cùng, nhưng giọng nói vẫn mang vẻ thong dong, thản nhiên mở

miệng.

“Phái ta có quy ước, không phải đệ tử hạch tâm không truyền thụ.”

“Dạ được! Nhưng đệ tử có ba vấn đề, mong phái chủ giải thích nghi hoặc.”

Nữ tử thần bí ngày đó lộ ra vẻ quả quyết trong mắt, khom người mở miệng.

Ánh mắt phái chủ nhìn các học sinh bên trong bạch tháp một chút, sau khi

phát hiện tất cả mọi người đang nhìn chăm chú, hắn mỉm cười.

“Được.”

“Vấn đề thứ nhất của đệ tử, nghe nói sợi hồn mà thuật pháp của trường phái

ta cô đọng, cần không ngừng tăng cường hồn, không biết thuật dưỡng hồn của

trường phái Dị Tiên có tồn tại phương pháp huyền diệu hay không?”

Nói rồi, nàng quan sát mật thiết ánh mắt của phái chủ trước mắt.

Trong mắt phái chủ, không có bất cứ dao động, giọng nói bình tĩnh vang

vọng.

“Một ý niệm của Hạ Tiên, Tiên thể tự thành, niệm này rơi vào thức hải, hồn

cũng có thể thành.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi