QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trên thực tế, cũng đúng là như thế.

Vớt Trăng Trong Giếng, đối với Hứa Thanh, sau khi cảm ngộ có thể vớt

trăng trong lòng mình, thì chuyện vớt hồn của người khác đã vô cùng đơn giản.

Thậm chí trong khoảng thời gian này, hắn cũng đang suy tư các biến hóa

khác của Vớt Trăng Trong Giếng.

Trên trình độ nhất định, đạo này pháp có thể vớt vạn vật thiên địa, không

cần giới hạn ở trăng.

Trăng, cũng chỉ là một vật đặc biệt thôi.

Cho nên, giờ phút này, hắn ung dung nâng tay, thò vào trong nước, nhẹ

nhàng chụp tới Ngũ hoàng tử trong mặt nước. Giữa những giọt nước rơi xuống,

hồn của Ngũ hoàng tử xuất hiện trong lòng bàn tay Hứa Thanh.

Hứa Thanh hơi khép tay lại một chút.

Mảnh không gian này nổ vang, nháy mắt sụp đổ, liên đới xích xương phong

tỏa sợi hồn của Hứa Thanh, vào thời khắc này, cũng mất đi người điều khiển,

chia năm xẻ bảy.

Cả dây xích xoay tròn xung quanh Hứa Thanh cũng là như thế.

Bao gồm bảy bóng dáng khác của Ngũ hoàng tử giữa không trung, toàn bộ

cũng tiêu tán cùng với mảnh không gian này.

Dưới vật đổi sao dời, Hoàng cung ánh vào trong mắt Hứa Thanh.

Ngũ hoàng tử đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, trong mắt vô thần, không

nhúc nhích.

Hồn của hắn đã mất, giờ phút này chỉ có thân xác tồn tại, thành cái xác di

động không có linh hồn.

Mà Hứa Thanh từ đầu đến cuối đều ngồi trên ghế của hắn, nét mặt không có

quá nhiều thay đổi. Hắn đang cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.

Không chỉ có hắn đang nhìn, ánh mắt mọi người bên trong đại điện đều

không hẹn mà cùng hội tụ ở đây.

Trong lòng bàn tay, là hồn của Ngũ hoàng tử.

“Cổ Việt Khánh Kỵ, ngươi thân là hoàng tử, trấn thủ biên cương, có cống

hiến không nhỏ đối với Nhân tộc, cũng không có lỗi nặng, cho nên, ta không

làm khó ngươi.”

Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.

“Ta chỉ giữ lại một thuật pháp của ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cho rằng có

thể chiến thắng ta, thì cứ tới lấy đi!”

Giữa lúc nói, Hứa Thanh vung tay phải lên. Ngay lập tức, hồn của Ngũ

hoàng tử trong lòng bàn tay hắn chia thành vài sợi, đi thẳng đến Ngũ hoàng tử

phía dưới, cuối cùng chỉ còn lại một bình tro cốt bị thu hồi, sau khi Hứa Thanh

nắm chặt lòng bàn tay lại.

Mà Ngũ hoàng tử chấn động toàn thân, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt, rất nhanh

đã khôi phục lại. Hắn nhìn về phía Hứa Thanh bằng ánh mắt phức tạp, hơi im

lặng, rồi khom người cúi đầu, lui về sau mấy bước, trở lại vị trí thuộc về hắn

trong đại điện, nhắm nghiền hai mắt.

Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, gợn sóng hình thành từ suy nghĩ trong lòng mọi

người quanh quẩn trong thức hải của họ.

Chuyện hôm nay khiến cho đánh giá của những quyền quý Nhân tộc này đối

với Hứa Thanh, lại nhiều thêm mấy phần sắc thái thần bí. Thực sự là một cảnh

hóa thiên địa thành mặt nước, vớt ra linh hồn, cho người ta một loại cảm giác

khó giải.

“Trừ khi tu vi vượt qua Hứa Thanh rất nhiều, lại hoặc là có bảo vật đặc

thù…”

“Loại thần thông này, đạo uẩn sâu xa, càng lộ ra cảm giác cổ xưa, đây hẳn

không phải là thuật pháp cận đại.”

“Với mức độ hạo hãn của thần thông này, từ xưa đến nay, nếu như đã từng

xuất hiện, không có khả năng không có vết tích lưu lại...”

Mọi người trong điện đều như có điều suy nghĩ, có người nghĩ đến Hạ Tiên

cung.

“Đạo pháp này, có tên không?” Dưới trướng Nhân Hoàng, trong các Thiên

Vương tham dự triều hội, có một vị nữ tu Thiên Vương thân mặc đạo bào,

tướng mạo mơ hồ, không thấy rõ hình dáng cụ thể bỗng nhiên mở miệng.

Đang khi nói, ánh mắt nàng cũng rơi vào trên người Hứa Thanh.

“Vớt Trăng Trong Giếng.”

Sắc mặt Hứa Thanh như thường, giọng nói trầm thấp vang lên.

“Tên rất hay.”

Vị nữ tu Thiên Vương kia khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Mà trận triều hội này tiến hành cho tới bây giờ, cũng đến hồi cuối.

Thế là Thái Tế chủ trì triều hội, sau khi nhìn sắc trời bên ngoài, truyền ra lời

nói với quần thần trong đại điện.

“Chư vị, có việc khởi tấu, vô sự bãi triều.”

Chúng người dồn dập cúi đầu.

Thái Tế quét mắt qua, lại nhìn về phía Nhân Hoàng, chờ ý Nhân Hoàng.

“Như vậy...”

Thái Tế gật đầu, vừa muốn mở miệng tuyên bố triều hội hôm nay kết thúc,

nhưng vào lúc này, trên bầu trời bên ngoài Hoàng Đô, một trường hồng huyết

sắc kinh thiên động địa hiển lộ trong mắt chúng sinh.

Đầu tiên là nhìn thấy, rồi sau đó mới là tiếng rít vang động núi sông.

Âm thanh này vang dội đến cực hạn, rơi vào trong tai chúng sinh Hoàng Đô,

hình thành xu thế nổ tung, thậm chí mặt đất Hoàng Đô đều chấn động vì đó.

Nó bay từ chân trời cấp tốc hướng về hoàng cung, tốc độ nhanh chóng, thể

như na di. Thế nó rung động tâm thần, như hết thảy trận pháp, hết thảy trở ngại

cũng không thể ảnh hưởng đến nó mảy may.

Thậm chí, đại trận Hoàng Đô không những trực tiếp cho nó qua, càng thêm

sức cho nó, làm tốc độ của nó càng nhanh hơn mấy phần.

Thậm chí trong trường hồng huyết sắc này, còn có ẩn chứa khí tức của Thự

Quang Chi Dương, cho người ta một loại cảm giác không cách nào đối kháng,

không cách nào chặn đường. Nếu cưỡng ép đụng chạm, nhất định sẽ thiên băng

địa liệt, hai bên đều sẽ tan thành mây khói.

Mà sự xuất hiện của nó cũng lập tức bị chúng thần trong hoàng cung phát

hiện, Nhân Hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nét mặt hiếm thấy xuất hiện thay đổi

rõ ràng.

Bởi vì trong Nhân tộc, có một loại phương thức đưa tin cấp bậc cao nhất.

Đó là dùng Huyền Điểu huyết sắc để chở, có thể không nhìn khoảng cách,

truyền về tin tức tuyệt mật ngay lập tức trong bất cứ phạm vi nào của Nhân tộc.

Giờ phút này, trường hồng huyết sắc xuất hiện ở chân trời chính là tin tức

này.

Tất cả Thiên Vương, khí tức từng người lập tức bốc lên. Tất cả Thiên Hậu

cũng đều lập tức thay đổi sắc mặt. Những thần tử khác, ai ai cũng chấn động,

cùng nhau quay đầu. Thời khắc nhìn về phía ngoài cung, trường hồng huyết sắc

kia mang theo âm thanh gấp rút sắc nhọn xông vào hoàng cung, hóa thành một

con Huyền Điểu huyết sắc rơi vào trong lòng bàn tay Nhân Hoàng.

Ánh đỏ lóe lên trên thân nó, nó hóa thành một thẻ ngọc huyết sắc.

Nhân Hoàng nhìn chăm chú, sau khi cảm giác được, sắc mặt hắn chậm rãi

âm trầm. Một luồng áp lực cảm giác lan tràn toàn bộ hoàng cung, đám người

dồn dập chấn động tâm thần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi