Cùng lúc đó, càng nhiều Huyền Điểu huyết sắc xuất hiện ở chân trời, lần
lượt bay tới.
Tất cả chín con, toàn bộ xông vào hoàng cung, hóa thành thẻ ngọc tương tự
xung quanh Nhân Hoàng, trong đó có một cái nháy mắt bị Nhân Hoàng ném
vào trong tay Thái Tế.
Thái Tế bắt được, sau khi cảm giác, đôi mắt lập tức tuôn ra tinh mang, tay
nắm thật chặt, miệng phát ra âm thanh khàn khàn.
“Một trong ba đại tộc phụ thuộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, tộc Ách Ti điều
động đại quân ngàn vạn, xâm nhập biên giới tây bắc của tộc ta, phát động chiến
tranh!”
“Đồng thời, một trong các tộc phụ thuộc của Viêm Nguyệt, tộc Bạch Trạch
điều động lực lượng toàn tộc, truyền tống đến trên chiến trường giữa tộc ta và
tộc Hắc Thiên, gấp rút tiếp viện Hắc Thiên. Thống soái chiến trường Hắc Thiên
- Đông Đỉnh Vương, trọng thương.”
“Chiến trường Hắc Thiên, bên ta tràn ngập nguy hiểm, biên giới tây bắc,
nguy cơ trùng trùng.”
Thái Tế vừa mới dứt lời, trong toàn bộ hoàng cung điện đường, nháy mắt
yên tĩnh. Khoảnh khắc tiếp theo, khí tức nghiêm nghị chợt dâng lên, từng luồng
khí tức bùng nổ ra từ trên người thần tử các phương.
Giờ phút này mười ba vị Thiên Vương trên triều đình, ai cũng đứng lên,
Thiên Hậu phía dưới cũng như vậy.
Biên giới tây bắc có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với Nhân tộc. Đó là nơi
giáp giới với tộc địa của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, đối mặt một tộc đàn
cường hãn như thế, có thể nói là dắt một phát động toàn thân.
Đặc biệt là tộc Ách Ti, thân là một trong ba đại tộc phụ thuộc Viêm Nguyệt
Huyền Thiên. Nếu nói hành vi của bọn họ không có sự cho phép của cao tầng
Viêm Nguyệt, là không thể nào.
Cho nên chuyện này, xử lý không tốt một chút thôi, thì chính là thiên băng
địa liệt.
Mặt khác... Trên chiến trường Hắc Thiên, đại quân Nhân tộc vốn một
đường hát vang, nhưng hôm nay tộc Bạch Trạch gia nhập khiến cho nơi đó rõ
ràng biến thành kiềm chế.
Đại quân Nhân tộc bị kiềm chế ở nơi đó, tiến lùi đều khó khăn.
Kể từ đó, cục diện giờ phút này đối với Nhân tộc, cực kỳ bị động.
Trong thời gian ngắn, tất cả thần tử Nhân tộc có mặt trong điện đường, từ
Thiên Vương cho tới bách quan, đều đang nhìn nhau, bởi vì thế lực bên trong
Nhân tộc hỗn tạp, gia tộc rất nhiều, cho nên trên thực tế các phương âm thầm
nội đấu không ít.
Nhưng... Tại thời khắc này, những thần tử có mâu thuẫn với nhau, vào lúc
ánh mắt ngóng nhìn nhau, đều nhìn thấy sự quả quyết trong mắt đối phương.
Không cần nói thẳng, người có thể đi một đường đến trong điện đường, cần
thiết phải có tầm nhìn.
Hết thảy tranh giành lợi ích có thể buông xuống trước, hết thảy kẻ thù chính
trị lý niệm không hợp, trước tiên có thể không đi cân nhắc.
Tất cả ân oán riêng tư cũng đều có thể tạm thời ném sang một bên.
Bởi vì, nguy cơ biên cảnh và chiến trường tộc Hắc Thiên lớn hơn tất cả, cho
nên ở thời điểm này, tất cả mọi người hiểu được, bọn họ nhất định phải đoàn
kết, nhất định phải không tiếc trả giá dung hợp với nhau.
Tất cả mọi mgười và gia tộc đều không quan trọng.
Nếu Nhân tộc không còn, lợi ích có nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì.
Chuyện tìm nơi nương tựa ngoại tộc, đối với mọi người trong triều đình, đáy
lòng bọn họ không thể nào tiếp thu được.
Thế là, từng âm thanh xin chiến bùng nổ ra bên trong triều đình.
“Bệ hạ, ta nguyện xin chiến, đi trước biên giới tây bắc, trợ giúp một chút
sức lực cho Trấn Viêm vương!”
“Bệ hạ, trong gia tộc thần, tích trữ riêng tám vạn tử sĩ, nguyện đích thân dẫn
đầu, tiến về tộc Hắc Thiên, vì Nhân tộc ta mà chiến!”
“Bệ hạ, hành quân tiêu hao rất nhiều vật tư, chúng ta đồng ý giao nộp gia
sản, hết thảy... Lấy chiến tranh làm hàng đầu mà cân nhắc!”
“Hạ Huyền ngũ cung, dốc sức ứng phó, duy trì chiến tranh vận chuyển.”
“Thôi được, lão phu dù nhìn không vừa mắt Đông Đỉnh Vương kia, mâu
thuẫn rất nhiều với hắn, nhưng bây giờ... Ta đích thân tiến về tộc Hắc Thiên,
cam nguyện làm phó quan của Đông Đỉnh Vương!”
Âm thanh xin chiến, âm thanh ủng hộ vang vọng bên trong cung điện này.
Hứa Thanh nghe những lời này, con sóng nổi lên trong lòng hắn lại càng lúc
càng lớn, bởi vì hắn nghe ra được, những người này, những lời này, không phải
giả dối.
Bọn họ thật sự suy nghĩ như vậy, cũng muốn đi làm như vậy.
Việc này, vượt qua sự đoán của Hứa Thanh. Hắn vốn cho rằng bên trong
Hoàng Đô hỗn loạn tưng bừng, tuy có Nhân Hoàng đàn áp mạnh, nhưng thế lực
âm thầm khắp nơi không ngừng nội đấu, một mảnh bẩn thỉu.
Cho nên, một cảnh trước mắt này khiến hắn xúc động cực sâu.
“Đây, chính là mặt khác của Nhân tộc à.”
Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng.
“Khi không gặp nguy cơ đến từ bên ngoài, tất cả mọi người đang tranh đoạt
vì lợi ích của mỗi người, giống như mỗi một vị đều lòng dạ khó lường, lại rất
giả dối mà che lấp một mặt lợi ích tối thượng của mình. Chỉ khi nào gặp nguy
cơ đến từ bên ngoài...”
“Tất cả mọi người, tất cả thế lực, lại có thể nháy mắt quên đi tất cả, bện
thành một sợi dây thừng...”
Hứa Thanh chấn động.
Nhưng giờ phút này chỉ là ngôn từ, hắn không biết cuối cùng lúc làm việc
có như thế hay không, nhưng cảm giác của hắn nói với mình, khả năng cao thật
sự là như vậy.
Không chỉ có thần tử triều đình mở miệng, hoàng tử bên trong đám người
cũng dồn dập đi ra.
Ngũ hoàng tử nện bước nhanh chân, đi đến trước điện, cúi đầu hướng về
Nhân Hoàng.
“Phụ hoàng, xin đồng ý ta lập tức trở về về biên giới tây bắc!”
“Phụ hoàng, hài nhi nguyện tiến về tộc Hắc Thiên, cùng cam cùng tử với
bọn họ, lấy thân phận hoàng tử, chấn sĩ khí của Nhân tộc ta!”
Tứ hoàng tử thở sâu cũng cúi đầu. Giờ khắc này, hắn cũng quả thật suy nghĩ
như thế, còn về tranh đoạt ở giữa hoàng tử, dù còn có, nhưng theo chiến tranh
đến, phương hướng đã thay đổi.
Đã không phải so ai có lỗi, ai không có lỗi, mà so là... Ai có công!
Tam hoàng tử, Thập Hoàng Tử, còn có An Hải công chúa cùng với khác đến
hoàng tử ở bên cạnh cũng đều lần lượt mở miệng như vậy.