QUANG ÂM CHI NGOẠI

Một người cuối cùng, thì là Linh Tàng đại viên mãn.

Giờ phút này sau khi ba vị xuất hiện, chủ quán kia chỉ vào Hứa Thanh, thấp

giọng nói vài câu với Quy Hư Bạch Trạch bên cạnh, sau đó ánh mắt rơi vào trên

thân Hứa Thanh và Đội trưởng, lộ ra nụ cười như lúc ở trong Huyền Nguyệt

phường.

“Nhân tộc, mặc kệ các ngươi có phải câu cá trong Huyền Nguyệt phường

hay không, cũng chả sao cả. Sau khi ta nhìn thấy ngươi, ta cũng không định một

mình một người tới đây.”

“Toà cấm sơn trên đỉnh đầu ngươi kia, chúng ta đã đặt trước rồi.”

“Mặt khác, dù không biết thân phận của ngươi tại Nhân tộc, nhưng ta vẫn có

thể không ràng buộc nói cho hai ngươi tin tức liên quan đến Nhân tộc các ngươi

bây giờ.”

Tu sĩ tộc Bạch Trạch này nhìn cấm sơn trên đỉnh đầu Hứa Thanh, liếm môi

một cái.

“Nhân tộc các ngươi gặp phải thế bại tại chiến trường tây bắc, tuy bị Quốc

sư của các ngươi cưỡng ép đè xuống, nhưng đại tế ti của tộc Ách Ti cũng đến

chiến trường rồi, nghe nói tộc Ảnh Ma cũng bị thuyết phục, muốn tham dự

đấy.”

“Vùng tây bắc của các ngươi tràn ngập nguy hiểm.”

“Còn chiến trường tộc Hắc Thiên, dù tộc ta bị đại quân của các ngươi kiềm

chế, lực lượng của quận Phong Hải các ngươi đang nhanh chóng bình định Hắc

Linh đại vực, nhưng ngươi biết không, sự kiềm chế này... Vốn chính là mục

đích của chúng ta.”

“Hai nơi này, thương vong của Nhân tộc các ngươi thảm trọng vô cùng.”

“Nếu hai cánh tay của người đều bị trói buộc, như vậy đánh một thương về

phía trái tim, thì nên tránh thế nào đây?”

Nụ cười trên mặt tu sĩ Bạch Trạch rất tươi, giữa không trung, hắn nhìn Hứa

Thanh.

“Trong thời gian ta đang nói chuyện này, khả năng Nhân tộc các ngươi lại

chết vài trăm người trên chiến trường đấy.”

Nói xong, tu sĩ Bạch Trạch này quan sát nét mặt Hứa Thanh. Mấy câu nói

này của hắn đều có ý khác, mục đích là hấp dẫn hai người Hứa Thanh rời khỏi

ngọn núi này.

Hắn có thể cảm thụ hai người Hứa Thanh dừng lại ở đây thông qua ấn ký.

Tính tình cẩn thận khiến hắn cho rằng đối phương có thể sẽ có bố trí ở nơi này,

hắn không muốn mạo hiểm.

Những tâm tư này, đối với Hứa Thanh và Đội trưởng đã trải qua quá nhiều

chuyện, là rất rõ ràng.

“Hắn là của ta.” Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

“Hai tên khác, ta đến xử lý, tộc Bạch Trạch, rất lâu rồi không ăn.” Đội

trưởng cười cười.

Giữa lúc hai người đang nói, thân thể lập tức biến mất. Giữa không trung,

xung quanh ba vị tu sĩ Bạch Trạch này, chợt lóe lên mũi nhọn.

Tộc Bạch Trạch, trong các tộc đàn phụ thuộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên,

chưa có xếp hạng danh hiệu gì, càng khó mà đem ra so sánh với tộc Ách Ti.

Loại tộc đàn như Bạch Trạch này, có quá nhiều bên trong Viêm Nguyệt

Huyền Thiên.

“Thông thường, loại tộc đàn Bạch Trạch này đều có một điểm giống nhau.

Đối với ngoại tộc, bọn chúng cực lực biểu hiện ra sự hung tàn, mà đối với bản

tộc Viêm Nguyệt và tộc phụ thuộc cấp bậc cao hơn, bọn chúng sẽ khúm núm,

không có bất cứ ranh giới cuối cùng nào.”

Giọng nói của Đội trưởng vang vọng bát phương giữa mũi nhọn lấp lánh

trong thiên địa.

“Cho nên, bọn chúng không dám cướp đoạt người tham dự cuộc đi săn lớn

của tộc đàn khác, khi nhìn thấy ngươi, tự nhiên mà sẽ cho rằng ngươi là một con

dê béo.”

Trong lúc nói cười, Đội trưởng bùng nổ ánh xanh. Một luồng khí lạnh như

có thể đóng băng hư vô, lập tức bao phủ ngàn dặm bốn phía.

Cả vùng trong ngàn dặm như bị rét đậm giáng lâm, ngọn núi trên mặt đất

chớp mắt thành núi băng, cỏ cây khoảnh khắc hóa thành tượng băng. Đến cả

mây mù trên không trung cũng đều có trọng lượng, rơi xuống mặt đất.

Lại càng không cần phải nói đến mấy tu sĩ Bạch Trạch lúc này.

“Thế nhưng, có một loại thú cấm địa, bề ngoài như dê, nhưng dân bản xứ lại

gọi bọn chúng là ma.”

Đội trưởng nâng tay, nhấn một cái về phía tu sĩ Bạch Trạch.

Nét mặt Quy Hư tầng một kia cùng Linh Tàng đại viên mãn bên cạnh, đều

biến đổi. Người trước vẫn ổn, tu vi Quy Hư tầng một khiến cho hắn có đạo của

chính mình đối với quy tắc và pháp tắc.

Cho nên sợi tơ xoay quanh thân thể hắn hình thành lò lửa, bỗng nhiên bùng

nổ.

Nhưng Linh Tàng đại viên mãn bên cạnh hiển nhiên không bằng, mặc cho

năm tòa bí tàng bốc lên thế nào, cũng khó mà rung chuyển đóng băng. Dưới

thiên biến này, thân thể hắn không cách nào tự điều khiển mà cùng rơi xuống

theo mây mù.

Một màn này khiến nội tâm hai kẻ bọn họ chấn động, đáy lòng vang lộp

bộp, đồng thời tu sĩ chủ đạo lần này, vị chủ quán Bạch Trạch kia cũng lập tức

thay đổi sắc mặt, thân thể bỗng nhiên lùi lại.

Hắn cảm thấy nguy cơ sinh tử, cũng nhìn thấy tình thế đột nhiên xuất hiện

kịch biến. Điểu này chênh lệch quá lớn so với những gì hắn suy nghĩ lúc trước.

Nhưng giờ phút này hắn cũng không kịp đi cân nhắc quá nhiều, mà toàn

diện phóng thích một thân tu vi Linh Tàng đại viên mãn, năm tòa bí tàng tuôn ra

lửa ngập trời. Thậm chí trong lúc nguy cấp này, hắn bản năng thiêu đốt một chút

sinh cơ của bản thân.

Dùng điều này, đổi lấy lực lượng tăng thêm, chớp mắt đã đi xa.

Nhưng vẫn đã muộn.

Gần như trong khoảnh khắc chủ quán Bạch Trạch này xông ra, bóng dáng

Hứa Thanh đã xuất hiện sau lưng hắn. Mặc cho tốc độ của tu sĩ tộc Bạch Trạch

này có nhanh thế nào, cũng vô dụng.

Không thoát nổi Hứa Thanh chút nào.

Hứa Thanh phía sau hắn, đạo bào phất phới, tóc dài bay múa, nâng lên bàn

tay phải trắng noãn như ngọc, không có bất cứ khí tức khói lửa nào.

Nhưng một thanh chủy thủ màu đen quấn vải bọc xác Hứa Thanh cầm trong

tay, lại tràn ra khí tức tử vong nồng đậm đến cực hạn.

Khí tức này xâm nhập tứ phương, cũng làm cho tâm thần tu sĩ Bạch Trạch

kia nổ vang. Ý vị tử vong hóa thành thủy triều bao phủ hắn, hắn muốn né tránh,

nhưng thân thể như mất đi năng lực động đậy.

Hắn muốn đối kháng, nhưng uy hiếp đến từ tu sĩ Nhân tộc sau lưng hắn đã

hóa thành trấn áp, năm tòa bí tàng của hắn đều đang đổ sụp.

Hắn muốn kích phát năm Thiên đạo của mình, nhưng bọn chúng còn ở hình

thức ban đầu, lại đang run lẩy bẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi