QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tu vi nghiền ép, Thiên đạo nghiền ép, khí tức nghiền ép, hết thảy hết thảy,

đều đang nghiền ép.

Thế là nội tâm của hắn chỉ tràn ngập sự hoảng sợ, cho đến nhịp thở tiếp

theo, bàn tay Hứa Thanh xẹt qua phần cổ của tu sĩ Bạch Trạch phía trước, tay

cầm chủy thủ rơi vào trên cổ của đối phương.

Giống như khi còn bé...

Cắt mạnh một phát.

Máu tươi phun trào, không có tiếng kêu thảm, chỉ có âm thanh phụt phụt hả

giận truyền ra, thi thể... Tách rời.

Theo thi thể rơi xuống mặt đất, từng sợi hồn bắn ra từ trên thân Hứa Thanh

lập tức đuổi kịp, chui vào trong đó, muốn đi cắn nuốt hồn của tu sĩ Bạch Trạch

này.

Rất nhanh, thi thể này khô héo, hồn ẩn chứa bên trong nó bị sợi hồn của

Hứa Thanh điên cuồng hấp thu, chuyển hóa thành càng nhiều sợi hồn, rồi mới

bay ra.

Còn thi thể, đã thành tro bụi.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác trên chiến trường nơi đây, trong tiếng cười dữ

tợn của Đội trưởng, thân thể hắn phịch một tiếng nổ tung, hóa thành vô số ánh

xanh. Trong mỗi một tia sáng xanh, đều tồn tại một con sâu màu xanh lam, bọc

lại từ bốn phương tám hướng về phía vị tu sĩ Bạch Trạch Quy Hư tầng một kia.

Mặc cho người này giãy giụa thế nào, phản kích thế nào, cũng chẳng có tác

dụng gì. Trong chớp mắt, Quy Hư Bạch Trạch này đã bị vô số con sâu màu

xanh lam vây quanh, biến thành một viên thịt màu xanh lam to lớn.

Cẩn thận nhìn lại, quả cầu thịt này được tạo thành từ vô số con sâu, nhìn

thấy mà giật mình, đồng thời cũng có âm thanh nhấm nuốt cùng tiếng kêu rên

thê lương truyền ra từ trong quả cầu thịt này.

Hứa Thanh quét mắt tới, nhìn ra sức chiến đấu của Đội trưởng mạnh hơn

một chút so với trước đó khi đánh với vị tu sĩ Viêm Nguyệt kia. Hiển nhiên trên

đường đi tới này, lòng hiếu thắng của Đội trưởng khiến cho hắn lén lút thu

hoạch không nhỏ.

Hứa Thanh cười cười, tay phải nâng lên, tiếp lấy sợi hồn trở về sau khi cắn

nuốt chủ quán Bạch Trạch.

Giữa lúc những sợi hồn kia dung nhập, tiếng kêu rên biến mất trong viên thịt

do Đội trưởng hóa thành. Theo viên thịt nhúc nhích, Đội trưởng ngưng tụ ra

thân hình, vừa liếm môi, vừa nhìn về phía Hứa Thanh.

“Tiểu A Thanh, tộc Bạch Trạch vẫn mỹ vị như vậy, mặt khác, từ trong trí

nhớ của đối phương, ta lại biết hai tin tức thú vị.”

“Tin tức thứ nhất là, vị ngươi lựa chọn kia lại là một thiên kiêu trong tộc

Bạch Trạch, cực kỳ giỏi về ẩn nấp. Mà tên ta giết này nhìn như mạnh hơn hắn,

nhưng trên thực tế chỉ vừa mới bước vào Quy Hư, đạo còn chưa thành bao

nhiêu đâu. Trong trí nhớ của hắn, hai người bọn họ đã từng giao chiến, hắn bị

đánh lén mới bại.”

“Phế vật nhất, là tên này.”

Đội trưởng nói, nâng tay vồ một cái. Vị tu sĩ Bạch Trạch cuối cùng trước đó

đã bị đóng băng rơi xuống đất, thân thể mất đi ý thức của hắn lập tức rơi vào

trong tay Đội trưởng.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

Hắn đã phát hiện ra, số lượng sợi hồn trở về không đúng lắm, thiếu một bộ

phận.

Kết hợp với lời nói của Đội trưởng, hiển nhiên vị chủ quán Bạch Trạch kia

có thủ đoạn bảo mệnh khác, nhìn như tử vong, nhưng trên thực tế là giả chết ẩn

nấp.

Xung quanh trống trải, không có bất cứ dao động gì, nếu đổi lại thành người

khác, khả năng không có cách nào lập tức tìm ra hắn, nhưng đối với Hứa Thanh,

chuyện này không khó.

Cặp mắt của hắn lập tức đen nhánh, Độc Cấm bỗng nhiên tản ra, nhanh

chóng lan tràn hướng về bát phương. Những nơi đi qua, cả thiên địa đều độc.

Đội trưởng trừng mắt.

“Lại phóng độc, tên trong tay ta cũng không thể lãng phí, nguyên liệu nấu

ăn rất tốt đấy.”

Đội trưởng bấm niệm pháp quyết một chỉ, ánh sáng xanh lóng lánh trên thân

thể hắn. Thân thể vị tu sĩ tộc Bạch Trạch cuối cùng này lại nhanh chóng biến

đổi, cuối cùng hóa thành trên trăm quả táo xanh, phân tán ra.

Hơn trăm quả táo xanh bị tay áo của hắn cuốn lên, rồi thân thể hắn hóa

thành ánh xanh, dung nhập vào hư vô.

Cứ như vậy, theo Độc Cấm của Hứa Thanh khuếch tán, quay cuồng, hư vô

nơi xa vặn vẹo, một con mắt màu trắng lớn chừng nắm đấm không thể không

hiển lộ ra.

Con mắt này lộ ra vẻ kinh hãi, càng có sự quả quyết.

Lúc trước hắn cách quá gần, không dám truyền tống vì sợ bị cắt đứt. Hắn

vốn định ẩn nấp chờ đám người Hứa Thanh rời đi, đồng thời cũng đang lặng lẽ

di động, để phòng ngừa trường hợp bất ngờ.

Nhưng hắn vẫn không ngờ tới, mình bị phát hiện nhanh như thế. Thế là hắn

không chút do dự triển khai truyền tống. Theo dao động tràn ra, con mắt này lập

tức mờ đi một lần nữa, muốn thuấn di đi.

Ánh mắt Hứa Thanh vẫn bình tĩnh. Hắn vung tay phải lên, sợi hồn trong

thân thể ầm ầm tản ra, cấp tốc sắp xếp thành từng tổ hợp trước người hắn, trong

chớp mắt đã hình thành một tòa Nhật Quỹ khổng lồ.

Theo kim nhật quỹ di động, pháp tắc thời gian giáng lâm thiên địa vào thời

khắc này.

Nơi Hứa Thanh nhìn đến, chỗ con mắt kia truyền tống, thời gian bị nghịch

chuyển, sương mù chảy ngược, dao động truyền tống từ lan ra ngoài biến thành

nội liễm. Con mắt đang mờ đi, cũng từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Biểu cảm kinh hãi của nó cũng như thế.

Trong chớp mắt tiếp theo, lực lượng của Nhật Quỹ tiêu tán. Con mắt chấn

động co lại, muốn truyền tống một lần nữa, muốn ẩn nấp, nhưng đã không làm

được nữa, bóng dáng Hứa Thanh đã xuất hiện trước nó.

Hắn nâng tay phải lên, tiện tay vỗ một phát.

Con mắt đỏ ngầu, truyền ra âm thanh linh hồn, nhưng không có bất cứ tác

dụng nào. Dưới thế mạnh tuyệt đối, sự chống cự của nó không có ý nghĩa gì cả.

Phịch một tiếng, con mắt tan vỡ.

Nhật Quỹ hóa thành sợi hồn, lập tức chui vào, lúc trở về mang đến càng

nhiều sợi hồn hơn, từng sợi dung nhập vào thân thể Hứa Thanh.

Từ xa nhìn lại, giờ khắc này, vô số sợi hồn đỏ đậm nhúc nhích bên ngoài

thân thể Hứa Thanh. Bọn chúng chui vào thân thể Hứa Thanh tạo thành từng

đợt phấp phới, khiến cho cả người hắn giống như ma.

Mà Đội trưởng bên cạnh, giờ phút này lại huyễn hóa ra bóng dáng, cười ha

hả nhìn Hứa Thanh, đồng thời cầm lấy một quả táo xanh, đặt vào miệng gặm

một miếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi