QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, ba ngày đã qua.

Trong ba ngày này, chuyện Minh Nam Thế tử tử vong căn bản không cách

nào ẩn giấu, mà dần dần truyền ra.

Ngay từ đầu vẫn chỉ là lời đồn đại, phần lớn người nghe được đều không tin,

thậm chí còn có người khịt mũi coi thường, cho rằng đây là lời nói vô căn cứ.

Trong phán đoán của bọn họ, với bối cảnh và sức chiến đấu của bản thân

Minh Nam Thế tử, người có bản lĩnh và có gan chém giết hắn không có bao

nhiêu.

Đây chính là con trai độc nhất của Minh Nam vương.

Nhưng theo tin tức không ngừng truyền ra, lời chất vấn từ từ ít đi, sự kinh

hãi dần dần nhiều lên, lại thêm Minh Nam Thế tử vẫn luôn không xuất hiện

bóng dáng, thế là cuối cùng, tin tức liên quan đến cái chết của hắn đã trở thành

điểm nóng, bị rất nhiều tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc chú ý.

Dù sao, Minh Nam Thế tử làm nhân vật phong vân của Viêm Nguyệt Huyền

Thiên tộc, nhất cử nhất động của hắn đều bị chú ý, mà hắn đột nhiên biến mất…

Đáp án lộ ra trong đó khiến tất cả người cảm nhận được, nổi sóng gió trong

lòng.

Thế là nơi Minh Nam Thế tử cùng Hứa Thanh giao chiến, có rất nhiều tu sĩ

đến trong mấy ngày này, ai ai cũng dò xét, từ trong một loạt dấu vết, bọn họ

đoán được chân tướng.

Mà chân tướng này hóa thành bão lốc, lấy tốc độ cực nhanh, quét ngang

toàn tộc.

“Minh Nam Thế tử… Hư hư thực thực tử vong!”

“Người giết Minh Nam Thế tử, là tu sĩ Nhân tộc!”

“Đã có người nhận ra thân phận của tu sĩ Nhân tộc kia, người này… Tên là

Hứa Thanh!”

Vô số tin tức nổ tung bát phương trong thời gian thật ngắn, mà chuyện liên

quan đến quá khứ của Hứa Thanh, cũng rất nhanh bị người dò xét điều tra ra.

Thế nhưng… Càng hiểu rõ, càng biết được, thì gió bão càng lớn bắt đầu

bùng nổ.

Thực sự là quá khứ của Hứa Thanh, cho dù là trong mắt của tu sĩ Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc, cũng tràn đầy rung động.

“Chủ nhân quận Phong Hải Nhân tộc!”

“Tham dự đồ Thần trong Tế Nguyệt đại vực!”

“Được tôn làm Thần linh trong Hắc Linh đại vực!”

“Chém Hoàng tử ở Hoàng Đô Nhân tộc! Đại Đế ban kiếm!”

“Một lời có thể quyết định thăng trầm của một vực!”

“Nghe nói, người này có thuật Bán Thần, độc pháp kinh thiên, càng có

quyền hành Tử Nguyệt!”

“Sau lưng hắn không chỉ có Uẩn Thần hộ đạo, càng có Thần linh chúc

phúc!”

“Còn nữa… Hứa Thanh này, hình như Thần sứ của Tinh Viêm thần điện!”

Từng một tin tức, một tin chấn động hơn một tin. Theo những tin tức này

truyền ra, thanh danh của Hứa Thanh trở nên hiển hách trong Viêm Nguyệt

Huyền Thiên tộc.

Lại thêm hắn giết chóc một đường trong cuộc đi săn lớn, khiến cho gần như

toàn bộ người tham dự cuộc đi săn lớn đều không thể không biết đến sự tồn tại

của hắn.

Hắn còn chưa tới Thần Sơn, mà người người đều đã biết thanh danh.

Trong đó còn có một trọng điểm, đó chính là số lượng cấm sơn của Hứa

Thanh, theo một đường tiến đến Thần Sơn, bắt đầu bị người qua đường chú ý.

Cấm sơn của hắn, thực sự nhiều lắm.

Phối hợp với danh tiếng của Hứa Thanh, thế là nơi hắn đi qua, cũng như

Minh Nam Thế tử có lực lượng Liệt Dương, có thể hấp dẫn hết thảy ánh mắt

nhìn chăm chú.

Trong đó có người lạnh nhạt, có người thù địch, có người không cam lòng,

có người bất bình.

Dù sao… Trong cái nhìn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, nhất là bản tộc

Viêm Nguyệt, một Nhân tộc thu hoạch được nhiều cấm sơn như vậy trong cuộc

đi săn thần thánh của bọn họ, đè ép gần như tất cả mọi người, việc này khiến

bọn họ có một loại cảm giác bị hạ thấp đi.

Nếu Nhân tộc cường hãn thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác Nhân

tộc bây giờ suy nhược.

Thế là, loại cảm giác này liền hóa thành sỉ nhục trong lòng rất nhiều bản tộc

Viêm Nguyệt.

Lòng thù địch càng ngày càng nồng đậm.

Sự chú ý càng ngày càng nhiều.

Từng tin tức về hành tung và thu hoạch Hứa Thanh cũng không ngừng

truyền ra theo thời gian trôi qua.

“Đám người Hứa Thanh đã vượt qua nội vực thứ ba!”

“Trong lúc đó có tộc Bạch Trạch ngăn cản, bị hắn chém giết, cấm sơn đã

gần tám trăm!”

“Hứa Thanh bước vào nội vực thứ hai!”

“Lần nữa chém giết nhiều người tham dự, cấm sơn của hắn đã vượt qua tám

trăm.”

“Đến gần nội vực thứ nhất!”

“Cấm sơn chín trăm!”

“Hắn… Một đường giết vào nội vực thứ nhất, cách Thần Sơn không đến

năm ngày lộ trình!”

“Có người trông thấy từ xa, Hứa Thanh này toàn thân sát khí kinh thiên!”

Những tin tức này truyền ra khiến cho hành trình của Hứa Thanh, bị chú ý

vô hạn, mọi cử động bị người nhìn chằm chằm.

Thậm chí không thiếu tu sĩ Viêm nguyệt, mắt thấy Hứa Thanh khí thế như

hồng, không ngừng quật khởi, thế là đưa ánh mắt chú ý rơi vào chỗ Minh Nam

vương.

Dù sao con trai hắn tử vong, chuyện này vô cùng có khả năng hình thành

hạo kiếp.

Nhưng điều quỷ dị chính là… Minh Nam vương, lại từ đầu đến cuối, không

có bất cứ cử động nào.

Thế nhưng, theo tin tức Hứa Thanh tới gần Thần Sơn lan ra, trong số tu sĩ

thiên kiêu của bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, cuối cùng cũng có người

dâng lên hứng thú đối với Hứa Thanh.

Minh Nam Thế tử tuy mạnh, nhưng trong bản tộc Viêm Nguyệt Huyền

Thiên, hắn không phải đỉnh cao trong cùng thế hệ, trên danh sách, còn có hơn

mười vị vượt qua hắn.

Những thiên kiêu Viêm Nguyệt chân chính này có tính cách khác biệt, có

người coi nhẹ danh lợi, có người cuồng ngạo trương dương, có người làm việc

khiêm tốn, có người tác phong cuồng dã. Có người thích hư danh, có người

khinh thường điều đó, một lòng chỉ truy cầu sức mạnh.

Thái độ của bọn họ đối với Hứa Thanh, cũng bởi vì tính cách khác biệt, xuất

hiện đối đãi khác biệt.

Mà giờ khắc này, tại nội vực thứ nhất của Viêm Nguyệt, nơi cách Thần Sơn

chỉ có nửa ngày hành trình, một vị tu sĩ Viêm Nguyệt người mặc TSm vải

đay thô đang cất bước trên mặt đất.

Thân thể của hắn cao lớn hơn nhiều tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt bình thường,

thân thể gần như năm trượng khiến cho cả người hắn thoạt nhìn như người

khổng lồ, bắp thịt toàn thân nhô lên, khí huyết bốc lên, cực kỳ cường tráng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi