QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong lúc đi lại, hắn giống như núi nhỏ, cho người ta một loại cảm giác

không thể chống cự.

Mà mỗi khi hắn hạ xuống một bước, đều sẽ khiến mặt đất rung động ầm ầm,

đồng thời súc địa thành thốn, cứ như thế, tốc độ của hắn cũng rất kinh người.

Điều càng khiến người ta rung động là hơn chín trăm tòa cấm sơn trên đỉnh

đầu hắn!

Hết thảy khiến cho suốt một đường hắn đi tới nay, chỉ cần là người nhìn

thấy hắn, đều chấn động tâm thần, cúi thấp đầu.

Một mặt là vì thân phận của hắn, một mặt khác là vì danh tiếng của hắn.

Người này, chính là một trong ngũ đại tuyệt đỉnh thiên kiêu của Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc, Thác Thạch Sơn!

So sánh với thiên kiêu khác không quá hứng thú đối với chuyện trở thành

thủ tịch của vòng thứ nhất, hắn vừa lúc tương phản, mục tiêu của hắn chính là

trở thành Huyền Thiên tướng.

Bởi vì gia tộc của hắn chính là gia tộc Huyền Thiên.

Trong tộc hắn đã xuất hiện sáu vị Huyền Thiên tướng!

Giờ phút này giữa lúc thân thể mênh mông cất bước, mặt đất dưới chân hắn

rít gào, theo bầu trời biến hóa, bóng dáng của hắn xuất hiện trên một dãy núi, xa

xa, có thể nhìn thấy ở phương hướng chân trời, có ánh sáng màu vàng kim lấp

lánh.

Không thấy rõ cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy ánh vàng vô tận.

Nơi đó chính là Thần Sơn của Viêm Nguyệt, cũng chính là mục đích vòng

thứ nhất của cuộc đi săn lớn.

“Cuối cùng cũng đến.”

Thác Thạch Sơn nhếch miệng cười một tiếng, đứng ở đó, nhìn ra phương xa,

hư vô xung quanh vặn vẹo, có chín bóng dáng huyễn hóa ra, quỳ lạy hắn.

“Cung nghênh Thiếu chủ.”

Thác Thạch Sơn khẽ gật đầu, thu hồi ánh mắt.

“Hứa Thanh còn cách nơi đây bao lâu? Cấm sơn bao nhiêu?”

Trong chín bóng dáng bên cạnh hắn, có một vị thấp giọng đáp lại.

“Còn có ba canh giờ nữa, hắn sẽ đến nơi đây, cấm sơn hắn… Nhiều hơn

điện hạ ngài vài toà.”

Thác Thạch Sơn liếm môi, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú. Hắn không tiếp tục

tiến lên, mà trực tiếp ngồi trên một tảng đá chờ đợi, đồng thời tay phải nâng lên,

lấy ra một vò rượu, uống một ngụm lớn.

“Rất tốt.”

“Có thể làm thịt Minh Nam Thế tử, cũng coi là một nhân vật, ta vẫn nhìn

ngứa mắt tiểu tử kia, bị bẫy cũng rất tốt.”

“Thế nhưng, thủ tịch vòng thứ nhất này… Là của ta.”

Thác Thạch Sơn lẩm bẩm, uống một ngụm rượu lớn.

Chín bóng dáng bên cạnh hắn đều khom người, giữ nguyên tư thế, không

nhúc nhích.

Đối với vị thiếu chủ này, bọn họ vui lòng phục tùng, cho dù là tính cách hay

cách làm việc của đối phương, sau khi lần lượt trải qua trong quá khứ, đều

thắng được sự tôn trọng của bọn họ.

Như lần này, số ngọn núi chênh lệch với Nhân tộc Hứa Thanh kia rõ ràng

cực nhỏ, với năng lực của gia tộc đối phương, tùy tiện thêm một vài cấm sơn dễ

như trở bàn tay.

Cho dù không sử dụng lực lượng của gia tộc, chỉ cần thả ra tiếng gió, đương

nhiên sẽ có người đưa cấm sơn tới.

Thậm chí, dặn dò bọn họ một tiếng, bọn họ cũng có thể dùng những phương

thức khác, chặn đường làm khó dễ Hứa Thanh.

Nhưng bọn họ đã nhìn ra, vị thiếu chủ trước mắt này khinh thường làm việc

như vậy.

Hắn hiển nhiên cảm thấy hứng thú đối với Nhân tộc tên là Hứa Thanh kia,

muốn chờ đợi ở đây, chiến một trận với đối phương, trực tiếp đường đường

chính chính quyết định ra vị trí thủ tịch.

Còn về thắng bại, chín người bọn họ không lo lắng.

Như Minh Nam Thế tử, trong nhận thức thức của bọn họ, Thiếu chủ nâng

tay là có thể trấn áp hắn.

Huyết mạch Huyền Thiên đương nhiên siêu phàm.

Thế là, thời gian trôi qua, sau khi Thác Thạch Sơn uống xong vò rượu thứ

bảy, trên màn trời nơi xa, trường hồng xé gió.

Từ xa, có thể thấy được bóng dáng ba người Hứa Thanh.

Thác Thạch Sơn ngẩng đầu lên, ợ rượu, trong mắt lộ ra một vệt ánh sáng kì

dị. Hắn ngóng nhìn chân trời, nhếch miệng cười.

“Cuối cùng cũng đến.”

Khoảnh khắc Thác Thạch Sơn nhìn về phía màn trời, ánh mắt Hứa Thanh

cũng hạ xuống từ trên bầu trời, nhìn về đỉnh núi phía trước.

Khoảnh khắc nhìn lại, nét mặt Đội trưởng phía sau hắn có hơi nghiêm trọng.

“Tiểu sư đệ, người này... Không đơn giản, nhìn khí huyết lộ ra bề ngoài, rõ

ràng là thân xác đã đến trình độ Quy Hư đại viên mãn, tu vi của hắn cũng là như

vậy.”

“Người này cách Uẩn Thần chỉ kém nửa bước!”

“Dựa theo sự hiểu biết của ta đối với công pháp Viêm Nguyệt Huyền Thiên

tộc, tu sĩ ở cấp độ này thích lựa chọn của máu sinh vật thần tính, khai thần vì

chính mình!”

Âm thanh trầm thấp của Đội trưởng vang vọng trong lòng Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng nhìn ra chỗ bất phàm của thanh niên Viêm Nguyệt đang

uống rượu trên đỉnh núi kia, loại cảm giác nhìn đến đã khiến hai mắt mơ hồ

nhoi nhói, đồng thời khí tức như đối mặt với núi lửa cực nóng, khiến cho Hứa

Thanh có phán đoán đối với sức chiến đấu của tu sĩ Viêm Nguyệt này.

Mà vị trí của đối phương vừa lúc trên con đường mình phải đi qua, lại nhìn

dáng vẻ của hắn, rõ ràng là đang chờ đợi, lại thêm hơn chín trăm cấm sơn trên

đỉnh đầu đối phương.

Mục đích của hắn, đã không cần nói cũng biết.

“Hắn là Thác Thạch Sơn!”

Khâu Tước Tử hít vào một hơi, nhanh chóng nhắc nhở.

Trong một trận chiến với Minh Nam Thế tử trước đó, hắn hoàn thành nhiệm

vụ dựa theo lời dặn dò Hứa Thanh, sau đó tụ hợp, một đường đi theo Hứa

Thanh, hắn nhìn thấy chỗ kinh khủng của vị tu sĩ Nhân tộc trước mắt này, cũng

biết Minh Nam Thế tử chết đi.

Trong thời gian này, hắn từng kinh hãi, từng thấp thỏm, cho đến hiện tại,

hắn đã không sao cả.

Nhưng, nội tâm không sao cả này bây giờ vẫn có gợn sóng.

“Một trong ngũ đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, từ trên

danh sách, đứng hàng thứ tư!”

“Có được huyết mạch của gia tộc Huyền Thiên, thuở nhỏ thiên phú dị bẩm,

trời sinh Thần lực, từng đạt được năm lần chúc phúc của Nguyệt Viêm Thần

Điện, được Nguyệt Viêm thượng thần khâm điểm chức vụ hộ pháp Thần điện

sau Uẩn Thần.”

“Hắn... Có thể nói là một trong những ngôi sao óng ánh đương đại của Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc ta!”

Lời nói đến từ Khâu Tước Tử, nói ra thân phận của Thác Thạch Sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi