Thanh âm này biến ảo không lường, thậm trí còn hiện ra một loại cảm giác
xuất trần.
Bên trong còn ẩn chứa một tia cảm xúc lạnh như băng, một khắc khi giọng
nói này truyền vào trong tai Hứa Thanh, âm thanh lập tức hóa thành nước đá
tràn ngập tâm thần của hắn, sau đó lại khuếch tán ra toàn thân, khiến cho toàn
thân của hắn cũng phải run rẩy vì lạnh.
Thân hình Hứa Thanh chấn động, hơi thở cũng đã biến thành sương trắng,
trong thời khắc này lông mi và tóc của hắn cũng bắt đầu kết băng, toàn thân cao
thấp trong thời gian ngắn liền trở nên cứng ngắc, giống hệt như gặp phải loại
quỷ dị trong cấm khu khiến hắn không thể chống cự.
Thậm chí Hứa Thanh còn có ảo giác, dường như hư vô bốn phía cũng đã
xuất hiện từng đạo khe hở, vờn quanh hắn ở bên trong, nhưng giống như cũng
đều bị đóng băng như hắn vậy.
Lại càng không cần phải nói 44 đạo pháp khiếu trong cơ thể.
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được pháp khiếu trong cơ thể trở nên yên lặng,
pháp lực trong đó cũng tương tự như thế, vận hành vô cùng chậm rãi, đồng thời
vòng xoáy linh năng cũng là như vậy.
Dưới loại trạng thái này, hắn hoàn toàn không thể nào đốt lên mệnh hỏa
được!
Một màn này khiến cho tâm thần Hứa Thanh mãnh liệt cuộn trào, cảm giác
an toàn sau khi mở ra mệnh hỏa lúc trước cũng lập tức tiêu tán, cũng khiến cho
hắn ý thức sâu sắc được một điều, đối với cường giả mà nói, trấn áp Huyền
Diệu Thái rất là dễ dàng.
Nhưng Hứa Thanh cũng không phải là không có bất luận lực phản kích nào,
chớp mắt khi toàn thân hắn bị băng hàn bao phủ, hắn cảm nhận được mệnh
đăng của mình tỏa ra hơi ấm.
Nhiệt độ của nó hoàn toàn không bị băng hàn bên ngoài làm lạnh đi, cho
nên có lẽ hắn vẫn có cơ hội cưỡng ép đốt lên mệnh hỏa.
Nhận thức được việc này khiến cho sự cảnh giác trong lòng Hứa Thanh
càng trở nên mạnh hơn, hắn biết mình tuyệt đối không thể để cho người khác
biết rõ mình có mệnh đăng, vì vậy sau khi lần nữa xác định cái bóng của mình
vẫn đang bao phủ trên mệnh đăng như trước thì hắn mới thở sâu, sau đó khó
khăn xoay người nhìn lại phía sau lưng.
Một khắc khi hắn xoay người, hắn liền thấy được đằng sau chẳng biết từ lúc
nào đã xuất hiện hai người nữ tử, một người là nữ tử trung niên, một người là
một thiếu nữ.
Nữ tử trung niên đang mặc một cung trang màu đỏ, bên trên được thêu một
đồ án bách điệp bằng những sợi tử kim tinh xảo, vô cùng hoa lệ, nhìn qua liền
giống như là mặt trời mới mọc trên bầu trời vậy.
Nhưng khí tức băng hàn không thể hòa tan cùng thần sắc lành lạnh trên
người lại đặc biệt rõ ràng, nhất là cặp mắt phượng của nàng lại vừa sâu vừa âm
u như một cái giếng cổ, nhìn không thấy được điểm cuối.
Hình như tất cả hy vọng trong ánh mắt của nàng đều biến thành băng hàn,
nếu mà người khác nhìn chăm chú lâu vào ánh mắt này, sợ là sẽ bị ánh mắt này
ảnh hưởng thấm nhuần vào linh hồn.
Mà giờ khắc này, nàng cũng đang ngóng nhìn Hứa Thanh.
Quần áo trên người nàng không phải trang phục đặc trưng của bất luận một
ngọn núi nào, mà Hứa Thanh cũng chưa từng gặp qua nàng ở trong Thất Huyết
Đồng, nhưng Hứa Thanh lại quen biết người thiếu nữ bên cạnh nàng.
Trên người thiếu nữ mặc một bộ đạo bào màu tím nhạt rộng thùng thình, tựa
như một cái váy dài vậy, phía sau còn đeo một thanh cổ kiếm, một cái đuôi tóc
được buộc kiểu đuôi ngựa dựng thẳng, thoạt nhìn qua liền thấy dáng người nàng
vô cùng hiên ngang, đồng thời cũng lộ ra làn da trắng nõn hồng hào ra bên
ngoài.
Thoạt nhìn thì cả người nàng có một loại khí khái rất là hào hùng, nhưng
cũng không thiếu đi vẻ dịu dàng, nhất là giờ phút này nàng còn đang cười, hai
mắt cũng đã cong thành hình trăng lưỡi liềm, đồng thời trong mắt cũng hiện ra
ánh sáng long lanh rất là đáng yêu.
Nàng, chính là Đinh Tuyết.
Nàng vừa nhìn thấy Hứa Thanh thì đôi mắt đẹp liền chớp động, lộ ra vẻ mặt
tươi cười.
"Hứa sư huynh, đây là tiểu a di* của của ta, người là Phó Phong Chủ của
ngọn núi thứ bảy chúng ta, phụ tá cô trượng* của ta quản lý ngọn núi thứ bảy."
Đinh Tuyết nhẹ giọng mở miệng, trong lời nói còn mang theo một tia nhắc nhở.
(*a di: Dì ; tiểu a di: Dì nhỏ)
(*cô trượng: Dượng)
[ Về 2 xưng hô này, nhóm ghi chú cho rõ rồi Việt hóa cho tiện dịch và dễ
đọc nhé ]
"Đệ tử Hứa Thanh, bái kiến Phó Phong Chủ."
Bị ánh mắt từ dì nhỏ của Đinh Tuyết quan sát, Hứa Thanh rõ ràng cảm nhận
được cảm giác băng hàn từ trong tới ngoài thân thể càng lúc càng mãnh liệt,
cũng may nội tình của hắn không tầm thường, cho nên giờ phút này tuy vẫn bị
ảnh hưởng mãnh liệt bởi ánh mắt của vị nữ tử trung niên này, nhưng ít nhất vẫn
còn có thể hoạt động như thường, vì vậy liền mở lời và chắp tay cung kính cúi
đầu với a di của Đinh Tuyết.
Một màn này khiến cho đôi mắt lạnh như băng của nữ tử trung niên lộ ra
một tia ngoài ý muốn, cũng cao thấp đánh giá lại Hứa Thanh, sau đó nhàn nhạt
mở miệng.
"Không cần đa lễ."
Nói xong, nàng chú ý thấy trong ánh mắt của chất nữ bên người tràn đầy
ánh sáng ngóng nhìn Hứa Thanh, với tư cách là người từng trải nên tự nhiên
nàng biết rõ loại ánh mắt này đại biểu ý gì, vì vậy đáy lòng thở dài, băng hàn
trên người cũng tiêu tán một chút, ngữ khí cũng hơi trì hoãn lại.
"Hôm nay gọi ngươi tới đây, là muốn đưa cho ngươi một cái nhiệm vụ tông
môn, tạm làm người bảo vệ cho Đinh Tuyết..."
"Dì à, hai chúng ta là bằng hữu với nhau!" Đinh Tuyết vội vàng đoạt miệng
nói trước, lôi kéo tay của dì nhỏ, thần sắc còn mang theo một chút ngây thơ lắc
lắc cánh tay của Phó Phong chủ.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, tư thế vẫn không thay đổi nhưng đáy lòng
đã nổi lên từng tia gợn sóng, một mặt là hắn không ngờ tới bối cảnh của Đinh
Tuyết vậy mà lớn đến thế này, một phương diện khác thì là do tu vi của vị Phó
Phong Chủ này khiến cho hắn có một loại cảm thụ giống như trông thấy mấy vị
Phong chủ lúc trước vậy.
Đồng thời lần tiếp xúc này, cũng khiến cho Hứa Thanh cảm giác rõ ràng hơn
đối với cấp độ kinh khủng của những vị Phong chủ.
Giờ phút này bởi Đinh Tuyết làm nũng, vẻ mặt lạnh lẽo của nữ tử trung niên
cũng có chút hòa tan, hiện lên một tia cưng chiều, sờ sờ lên đầu Đinh Tuyết sau
đó mở miệng nói với Hứa Thanh.
"Hứa Thanh, ngươi và Đinh Tuyết là bằng hữu, hôm nay ta không phải lấy
thân phận Phó Phong Chủ nói chuyện với ngươi, mà lấy thân phận là trưởng bối
của Định Tuyết. Nơi này là tiền tuyến nên là địa phương không an toàn, nhưng
Đinh Tuyết nhất định phải tới đây để làm nhiệm vụ, mà ta cũng có chuyện quan
trọng phải làm, không thể tập trung để lo lắng cho an nguy của nàng mãi được,
cho nên ta cần ngươi hỗ trợ bảo vệ nàng trong 1 tháng, ngươi thấy có được hay
không?"
"Sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ cho ngươi một quyền lợi, đó là
có thể tùy thời rời khỏi cuộc chiến, cũng sẽ đưa cho ngươi 3 tấm Vô Tự Truyền
Tống Phù."
Nghe thấy mấy chữ ‘Vô Tự Truyền Tống Phù,’ trái tim Hứa Thanh lập tức
đập nhanh hơn.
Hắn biết rõ Vô Tự Truyền Tống Phù, đây là một loại ngọc bảo, giá trị vượt
qua rất nhiều các loại pháp khí, bất kỳ một tấm nào cũng đều có giá 70 đến 80
vạn linh thạch trở lên.
Quan trọng nhất là vật này cực kỳ hiếm thấy, thường vừa xuất hiện ở cửa
hàng cũng sẽ bị người khác tranh nhau đoạt lấy, hôm ấy Hứa Thanh từng thấy
môt tấm trong Minh Khí Các ở khu Bằng Minh của ngọn núi thứ sáu, nhưng là
hàng không bán.
Tác dụng của vật này chẳng khác gì là một tính mạng thứ hai cả, có thể sử
dụng ở bất kỳ khu vực nào, chỉ cần bóp nát liền có thể truyền tống rời khỏi, chỉ
là khi truyền tống sẽ không có quy luật nhất định.
Có thể sẽ truyền tống hiện ra ở gần đó, cũng có thể sẽ xuất hiện ở bên ngoài
vạn dặm.
Mà chuyện này hiển nhiên là do Đinh Tuyết đề ra, nói cách khác nếu nàng
thật sự muốn tìm kiếm người bảo vệ, chỉ cần lấy phần thưởng là 3 tấm Vô Tự
Truyền Tống Phù thì sẽ có rất nhiều cường giả tiếp nhận, vì vậy Hứa Thanh liền
liếc mắt nhìn Đinh Tuyết.