QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trông thấy Hứa Thanh chú ý đến trên người của mình, khuôn mặt của Đinh

Tuyết hơi đỏ lên, đáp lại Hứa Thanh bằng một nụ cười rất ngọt ngào.

Mắt thấy một màn này, nữ tử trung niên hơi lắc đầu, sự tĩnh mịch trong mắt

cũng hiện lên chút không nhẫn nại, đưa một túi trữ vật đặt ở trên tay Đinh

Tuyết, sau đó liền nhàn nhạt mở miệng.

"Các ngươi tự quyết định đi." Nói xong, nàng liền quay người rời đi.

Mắt thấy dì nhỏ rời đi, Đinh Tuyết liền nhanh chóng chạy đến bên người

Hứa Thanh, vội vã mở miệng.

"Hứa Thanh sư huynh, đó là dì nhỏ của ta, ngày bình thường dì nhỏ không ở

trong Thất Huyết Đồng mà ở trên quần đảo Tây San, cũng là người mà ta nói

với ngươi lúc ngươi tiễn ta trên biển, kêu ngươi đi bái kiến cùng ta đó."

"Hôm ấy Triệu Trung Hằng đi theo ta, dì nhỏ của ta là người rất tốt, liền

tặng cho gã một viên đan dược, vốn dĩ ngươi mà đi theo ta thì viên đan dược

này đã đưa cho ngươi rồi, Triệu Trung Hằng cũng dùng viên đan dược này để

hình thành long kình biển cấm, thật là tiện nghi cho gã."

Hứa Thanh nghe đến đó liền trầm mặc.

Sau một lúc lâu hắn nhìn về phía Đinh Tuyết, hỏi một câu.

"Phong chủ ngọn núi thứ bảy là...."

"Là phu quân dì nhỏ của ta." Đinh Tuyết vừa cười vừa nói.

Hứa Thanh lần nữa im lặng.

"Bất quá giữa dì nhỏ của ta và dượng có chút mâu thuẫn trên lý niệm, cho

nên nhiều năm trước dì nhỏ đã chuyển ra khỏi Thất Huyết Đồng rồi đi tới quần

đảo Tây San ở, lần này bởi vì Thất Huyết Đồng xảy ra chiến tranh, cho nên

người mới lại đến đây."

"Hứa Thanh sư huynh, lần này ngươi bảo hộ ta một chút được chứ, thật ra ta

tới nơi này là muốn gia tăng một chút lịch duyệt, tông môn cũng có khảo hạch

đối với đệ tử hạch tâm, mà dượng của ta dự định đưa ta đến liên minh bảy tông,

cho nên cần lý lịch của ta vừa chân thật lại đẹp mắt một chút. Mặt khác ta chuẩn

bị về sau sẽ chuyên chú học tập dược thảo, cho nên Hứa Thanh sư huynh, trong

khoảng thời gian này ngươi có thể giúp ta bổ túc một chút kiến thức dược thảo

được hay không?"

Đinh Tuyết cũng không giấu giếm, nói thứ mình cần cho Hứa Thanh, đồng

thời cũng đưa túi trữ vật tới, hiển nhiên bất kể là Hứa Thanh có đồng ý hay

không thì nàng cũng sẽ đưa Vô Tự Truyền Tống Phù cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn túi trữ vật một chút, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Đinh

Tuyết.

Trước giờ Hứa Thanh vẫn phi thường thưởng thức sự hiếu học của Đinh

Tuyết, huống hồ vô luận là lần trước đối phương tặng cho hắn ngọc giản Trúc

Cơ, hay là 3 tấm Vô Tự Truyền Tống Phù bây giờ, cũng đều khiến cho hắn

không tìm được lý do nào để cự tuyệt, mà cách làm của Đinh Tuyết cũng làm

cho hắn cảm thấy rất thoải mái.

Vì vậy Hứa Thanh gật đầu nhẹ, nhận lấy túi trữ vật kiểm tra một phen, 3 tấm

ngọc phù bên trong tràn ra ánh sáng nhu hòa, pháp lực ở trên cũng rất là dồi

dào.

"Thật tốt, cám ơn Hứa Thanh sư huynh." Đinh Tuyết rất là hưng phấn, tiếp

đó nàng thoạt nhìn vô cùng tự nhiên muốn kéo cánh tay Hứa Thanh…nhưng lại

bị Hứa Thanh tránh đi.

Đinh Tuyết cũng không hề biểu lộ ra sắc mặt khác thường, vẫn tươi cười

ngọt ngào như trước, rồi dẫn theo Hứa Thanh đi vào một điểm truyền tống, rời

khỏi hạch tâm bộ chỉ huy.

Thời gian tiếp theo, ngoại trừ ban đêm nàng phải về với dì nhỏ ở nơi này,

còn thời gian bình thường đều đi theo bên người Hứa Thanh trên Nhân Ngư

Đảo, hoàn thành lần rèn luyện ngoài tiền tuyến trên lý lịch của nàng.

Nhưng Đinh Tuyết rất thông minh, mặc dù cơ hội lần này là nàng tranh thủ

cho Hứa Thanh, vả lại bên trong cũng có một chút tâm tư của nàng, nhưng nàng

cũng không biểu lộ quá mức rõ ràng, mà chỉ lôi kéo Hứa Thanh đi nhận một

chút nhiệm vụ đặc thù.

Từ chỗ Đinh Tuyết mà Hứa Thanh cũng biết được một điều, hóa ra nhiệm

vụ của đệ tử hạch tâm không cùng một dạng với nhiệm vụ của đệ tử bình

thường bọn họ.

Nhiệm vụ của đệ tử hạch tâm sẽ có nhiều ban thưởng hơn, vả lại rõ ràng

cũng được giảm bớt nguy hiểm hơn, phần lớn đều là nhiệm vụ có thể hoàn

thành trong đảo.

Nhưng mà tương ứng, làm đệ tử hạch tâm thì bản thân và tông môn sẽ có

liên quan cực lớn với nhau.

Có thể nói nếu như Thất Huyết Đồng có một ngày gặp phải hạo kiếp không

thể hóa giải, vậy thì những người đệ tử như Hứa Thanh có thể thong dong rời

đi, sẽ không bị truy sát.

Nhưng đệ tử hạch tâm, tất nhiên sẽ bị đối phương toàn lực thanh trừ.

Cho nên làm đệ tử hạch tâm, có lợi mà cũng có hại. Hứa Thanh cũng không

hâm mộ gì cái này, hắn cảm thấy hiện tại hắn đang rất tốt và ổn.

Thời gian kế tiếp, mỗi ngày Hứa Thanh đều dắt theo Đinh Tuyết thành một

đôi đi tiếp nhận các loại nhiệm vụ nhỏ.

Ví dụ như chuyển vật tư trọng yếu từ đảo này tới đảo khác, lại ví dụ như làm

một chút công việc giải quyết tốt hậu quả, lại ví dụ như công tác thống kê một

chút thương vong....

Trên cơ bản thì đều là những nhiệm vụ không có gì khó khăn, vả lại không

có nguy hiểm gì tới an toàn sinh mệnh.

Trong lúc nhàn hạ, Đinh Tuyết còn có thể nhờ hắn cố vấn tri thức về dược

thảo, mỗi lần đều đưa ra linh thạch để tôn trọng tri thức.

Mặc dù trong cảm giác của Hứa Thanh, mỗi lần nhận 100-200 linh thạch đã

không còn trân quý như trước đây, nhưng trong lòng hắn vẫn có quan niệm tích

tiểu thành đại.

Cho đến khi trôi qua bảy tám ngày sau, Đinh Tuyết mới dần dần tiếp nhận

một số nhiệm vụ có độ khó khăn cao hơn một chút.

Ví dụ như tìm kiếm một số kẻ phản loạn nhân ngư tộc, cùng với chỗ ẩn thân

của tu sĩ Hải Thi Tộc ở bên trong Nhân Ngư Đảo.

Loại nhiệm vụ này đã có mức độ nguy hiểm tương đối cao, nhưng cuối cùng

thì nơi đây cũng là bộ chỉ huy tiền tuyến của Thất Huyết Đồng, cho nên độ khó

cũng chỉ có hạn mà thôi.

Vả lại tông môn cũng có sự trợ giúp tương đối, cho nên rất thích hợp để đệ

tử hạch tâm đi rèn luyện.

Mà Đinh Tuyết tựa hồ rất xem trọng lý lịch của mình, mặc dù những nhiệm

vụ có nguy hiểm nhất định cũng thường thường xông lên đâu tiên, căn bản

không sợ bị thương.

Thậm chí càng là nguy hiểm, nàng lại càng vọt lên nhanh.

Nhưng dưới sự bảo vệ cẩn thận và tỉ mỉ của Hứa Thanh, mỗi lần Đinh Tuyết

đều sẽ hữu kinh vô hiểm, hóa giải được nguy cơ.

Việc này cũng khiến cho Đinh Tuyết có chút nôn nóng.

Điều này không phù hợp với kế hoạch của nàng cơ mà.

Nhất là mắt thấy 1 tháng rất nhanh liền trôi qua rồi, vì vậy nàng liền hung

hăng nghiến răng, trong một buổi sáng sớm, lúc gặp mặt với Hứa Thanh thì

nàng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.

Sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng lung lay sắp đổ, giống như tùy thời có thể

ngã xuống.

Hứa Thanh khẽ giật mình, sau khi đánh giá Đinh Tuyết vài lần, sắc mặt

bỗng có chút thay đổi.

Hắn phát hiện tu vi trong cơ thể Đinh Tuyết rất hỗn loạn, khí tức rối tung

thành đoàn, rất nhiều kinh mạch bị bế tắc, rõ ràng thương thế trong thời gian

ngắn rất khó khỏi hẳn, đúng là đã bị thương không nhẹ.

"Hứa sư huynh, đều do ta…là ta quá nóng lòng."

"Ta nghĩ rằng mình quá yếu, cho nên muốn nhanh một chút đột phá đến

cảnh giới đại viên mãn, vì vậy đêm qua tu luyện đã xảy ra sự cố, cho nên thân

thể mới bị trọng thương.”

Đinh Tuyết đắng chát mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch,

miễn cưỡng ra sức mới đứng vứng được.

"Mà dì nhỏ của ta cũng đã đi ra chiến trường nên không có ở đây, ta cũng

tìm kiếm nhưng không thấy."

"Ngươi nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt rồi, chờ thương thế của ngươi khỏi hẳn,

lại tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ là được." Hứa Thanh nghe vậy, liền mở miệng

an ủi.

"Không được!!"

Đinh Tuyết quýnh lên mà vội vàng cự tuyệt, đáy lòng thầm nghĩ nếu thật sự

để cho lão nương quay về nghỉ ngơi, lần này chẳng phải tự nhiên bị thương mà

không được gì sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi