QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Bái nhập liên minh bảy tông là giấc mộng của ta!"

"Bây giờ tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu lý lịch của bản

thân, nên ta không thể bởi vì chút sơ sẩy của mình mà khiến cho tất cả mọi công

sức trước nay đều đổ sông đổ biển được."

"Hôm nay ta đã tiếp nhận 16 cái nhiệm vụ, Hứa sư huynh, tư chất của ta tầm

thường nên nhất định phải càng cố gắng hơn nữa mới được, dù là bị thương

nhưng ta cũng sẽ không bỏ cuộc, chút thương thế này thì tính là cái gì!"

Ánh mắt của Đinh Tuyết rất là kiên định.

"Ta không thể để cho dì nhỏ thất vọng!"

"Hứa sư huynh, hôm nay ngươi có thể dìu ta đi hoàn thành nhiệm vụ được

không, làm phiền ngươi."

Đinh Tuyết nói tới chỗ này, thanh âm liền hơi hư nhược xuống một chút, nói

xong liền muốn hạ thấp người xuống để cúi đầu với Hứa Thanh, nhưng nàng

vừa hạ xuống thì thân thể liền mềm nhũn như muốn ngã vậy, Hứa Thanh theo

bản năng tiến lên đỡ một cái.

Thân thể của Đinh Tuyết cũng thuận thế ngã vào trong ngực Hứa Thanh,

lông mi của nàng khẽ run, hô hấp rõ ràng có chút dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn

cũng trở nên ửng đỏ.

Hứa Thanh trầm mặc, hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ không bình thường nhưng

lại không biết làm sao để cự tuyệt, dẫu sao thương thế trong người Đinh Tuyết

là thật, với cả thật sự cũng rất nghiêm trọng.

Cứ như vậy, ngày hôm nay Hứa Thanh dìu Đinh Tuyết đi hoàn thành 16 cái

nhiệm vụ mà nàng đã nhận, mà Đinh Tuyết mặc dù thật sự suy yếu, nhưng đáy

lòng của nàng lại hưng phấn đến cực hạn.

Đây là kết quả mà nàng muốn, lần này nàng nan nỉ dì nhỏ để cho Hứa

Thanh tới bảo vệ mình, chính là vì muốn tiếp xúc thân mật cùng Hứa Thanh,

cũng để Hứa Thanh sinh ra tình cảm thâm căn cố đế với mình.

Nàng rất rõ ràng một điều, muốn tiến công Hứa Thanh, vậy thì không thể

nóng vội.

Phải cần từ từ tiếp xúc, tốt nhất là có thể lâu ngày sinh tình, đó mới là

thượng sách.

Cho nên nàng mới biến mình trở thành bộ dáng như vậy, thương thế trên

người cũng do đó mà ra.

Nhưng nàng cũng hiểu, kế này không thể thi triển hàng ngày, tuyệt đối

không thể để lộ ra cảm giác của mình, vì vậy ngày hôm sau nàng liền khôi phục

được một chút thương thế, về sau thì hết thảy đều trở lại như thường.

Những ngày tiếp theo, Đinh Tuyết tính toán thời gian trong lòng, mỗi ngày

đều rất phấn khởi, dẫn theo Hứa Thanh chạy tới chạy lui ở trên bốn hòn đảo

nhân ngư tộc.

Cho đến khi lại trôi qua bảy tám ngày, Đinh Tuyết cảm thấy thời cơ đã đến,

đang muốn triển khai tính toán thứ hai của mình.

Nàng rất có lòng tin với kế sách này, sau khi sử dụng có thể khiến quan hệ

của nàng và Hứa Thanh càng tiến triển và hiểu rõ nhau hơn, dù gì vì kế sách này

mà nàng đã chuẩn bị những mấy tháng lận.

Nhưng lại có một điều để cho nàng cực kỳ mất hứng, đó là trong thời khắc

mấu chốt này, vậy mà có một tên khách không mời mà đến.

Chính là Triệu Trung Hằng.

Bản thân Triệu Trung Hằng cũng chẳng biết tại sao, sau khi Hứa Thanh

bước vào Trúc Cơ thì đột nhiên tốc độ tu luyện của gã cũng tiến nhanh hơn, bây

giờ đã đến trình độ Ngưng Khí đại viên mãn rồi, cách trình độ thử nghiệm đột

phá Trúc Cơ cũng không còn bao xa.

Dựa theo đạo lý mà nói, thời điểm này gã cần phải bế quan để củng cố cảnh

giới đại viên mãn của mình, sau đó bắt tay vào trùng kích lên Trúc Cơ.

Nhưng hiển nhiên là gã đã nghe nói chuyện ở nơi đây, vì vậy dứt khoát lựa

chọn tham chiến, ngày đầu tiên đi tới Nhân Ngư Đảo thì gã liền mặt dày mày

dạn đi đến bên Đinh Tuyết.

Làm gì gã cũng không đi, một mực đi theo Đinh Tuyết.

Thậm chí sau khi Đinh Tuyết thấy phiền, gã còn lấy ra một cái ngọc giản

nhiệm vụ.

Cũng không biết gã đã dùng phương pháp gì, vậy mà lấy được nhiệm vụ

tương tự của Đinh Tuyết, kể từ đó Đinh Tuyết cũng có phần bất đắc dĩ.

Hứa Thanh thì từ đầu đến cuối không hề để ý chuyện này, bất kể ai tới cũng

không liên quan gì với hắn, hắn tính toán thời gian một cái, nhiều nhất lại thêm

vài ngày là kỳ hạn bảo vệ một tháng liền đã hết.

"Triệu Trung Hằng, nếu như ngươi nhất quyết muốn đi theo ta, vậy nhất

định phải làm theo hai cái quy định tạm thời này!" Đinh Tuyết đang ở trước mặt

Hứa Thanh, đáy lòng rất là khó chịu nhìn Triệu Trung Hằng nói.

"Một, toàn bộ hành trình ngươi không thể nói chuyện!"

"Hai, ngươi phải bảo trì khoảng cách ba trượng với ta!"

"Ngươi không đồng ý liền đi, đồng ý thì lưu lại!"

Triệu Trung Hằng thở sâu, lúc đến đây gã cũng đã nghĩ kỹ sẽ có tình huống

như thế này rồi, cho nên gã đưa mắt nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Đinh

Tuyết, nhìn cả dáng người có lồi có lõm của nàng.

Sau đó lại nhanh chóng quét mắt nhìn Hứa Thanh hình như đang không hề

chú ý tới nơi đây, tiếp đó gã vội vàng thu hồi ánh mắt, đáy lòng hiện ra vẻ kiên

định trước đó chưa từng có.

"Tu vi cao hơn thì sao chứ, làm sao có thể so sánh với sự chân tâm thật ý

của ta, theo đuổi nữ nhân cũng không phải là đánh nhau, tu vi cao có tác dụng

cái rắm gì, gia gia ta tu vi cao hơn nữa vẫn không phải bị nội tổ mẫu ta quăng ra

ngoài sao, Thất gia không phải cũng tương tự sống một mình ở trên ngọn núi

thứ bảy đó ư, điều này nói rõ một điều, tu vi cao cũng không hẳn đã mạnh!"

"Chân tâm của lão tử ta mới là mấu chốt cuối cùng để thu được hạnh phúc,

nó không thể bị phá vỡ, có thương thiên chứng giám, nhân thần không thể biện

bác, nửa khuôn mặt trên bầu trời có mở mắt cũng không thể diệt hết chân tâm

của ta."

"Cho nên, nếu như theo đuổi nữ nhân còn phải nhìn tu vi, vậy thì chẳng phải

lão tổ là đã thê thiếp thành đàn rồi sao, toàn bộ thế giới đều là tôn nữ của lão."

Triệu Trung Hằng càng nghĩ càng thấy có đạo lý, ánh mắt càng ngày càng kiên

định, nhìn Đinh Tuyết với tình cảm chân thành, trầm giọng mở miệng.

"Được!!"

Triệu Trung Hằng gia nhập, khiến cho Đinh Tuyết rất không vui, nhưng đối

với Hứa Thanh mà nói thì không có gì khác biệt cả, mặc dù có mấy lần hắn

cũng phát hiện Triệu Trung Hằng đang len lén quan sát trán của mình.

Việc này cũng khiến cho Hứa Thanh có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá

để vào trong lòng, nhất là đối phương rất thức thời chưa có trêu chọc tới hắn, vì

vậy đa số thời điểm Hứa Thanh cũng đều xem nhẹ đối phương.

Cho đến mấy ngày sau, khi ba người hoàn thành một chút nhiệm vụ nhỏ, lúc

nghỉ ngơi một đêm hội tụ lại cùng một chỗ, thần sắc của Hứa Thanh có chút kỳ

dị liếc mắt qua Triệu Trung Hằng.

Đinh Tuyết cũng nhìn đến Triệu Trung Hằng, sau đó cũng hơi sửng sốt một

chút.

Nàng liếc liếc lông mi Triệu Trung Hằng, lại quay đầu nhìn Hứa Thanh một

chút, thần sắc chậm rãi có chút cổ quái.

Chỉ có thần sắc của Triệu Trung Hằng là như thường, ngẩng đầu khiến lông

mi của chính mình hiện ra cho Hứa Thanh và Đinh Tuyết nhìn, đáy lòng cũng

tràn đầy đắc ý.

Mà giờ khắc này nếu như có những người khác ở chỗ này, nhất định sẽ phát

hiện ra hình dạng lông mi của Triệu Trung Hằng, gần như là …giống lông mi

của Hứa Thanh như đúc.

Bất kể độ cao lông mày, chiều dài hay là độ rộng đuôi lông mày... đều nhất

trí giống nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi