Hứa Thanh nhìn qua Triệu Trung Hằng, bỗng nhiên hắn đã hiểu tại sao mấy
ngày hôm trước đối phương không ngừng nhìn lén cái trán của mình, đối
phương là nhìn lông mi của hắn.
"Người này có bệnh?" Hứa Thanh nhớ tới đánh giá của Triệu trưởng lão đối
với người cháu của mình, cảm thấy rất có đạo lý.
Đinh Tuyết thở dài.
Nàng cảm thấy hành động của Triệu Trung Hằng trở nên điên rồ rồi, có chút
lông mi trên mặt là khác biệt với người khác, Hứa sư huynh chỗ đó dĩ nhiên là
càng xem càng đẹp mắt.
Nhưng tên Triệu Trung Hằng này, nàng cảm thấy lúc trước thật ra vẫn rất
tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy gã thế nào cũng đều vô cùng quái dị, giống như là
con gà đất cắm thêm hai chiếc lông vũ Khổng Tước vậy.
Nhưng hiển nhiên Triệu Trung Hằng không cho là như vậy, một đường rất là
đắc ý, gã cảm thấy hôm nay Đinh Tuyết nhìn gã rõ ràng nhiều hơn so với trước
kia.
Vì vậy gã bắt đầu nhìn chằm chằm cái mũi của Hứa Thanh.
Hứa Thanh trầm mặc.
Cứ như vậy, thời gian về sau ba người bọn họ cũng đều bình an vô sự, ngoại
trừ Triệu Trung Hằng thì tướng mạo của gã dần dần có một chút điều chỉnh tinh
vi, nhưng cho dù thế nào thì vẫn có chút dấu vết, Hứa Thanh cũng đã cạn lời
không biết phải nói sao.
Đồng thời còn có một chuyện khác khiến cho Hứa Thanh càng ngoài ý
muốn, đó là Triệu Trung Hằng không chỉ sửa đổi những thứ này, mà khi gã tặng
lễ vật cho Đinh Tuyết, vậy mà lại tặng hai phần quà.
Điểm này, Đinh Tuyết cũng thật bất ngờ.
Nhìn biểu cảm của Hứa Thanh cùng Đinh Tuyết, Triệu Trung Hằng lại càng
đắc ý hơn.
Gã cảm thấy một lần bế quan của mình quả thật có ý nghĩ vô cùng to lớn,
bởi vì gã đã nghĩ minh bạch một chuyện.
Nếu như đã yêu một người, vậy thì sẽ ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’.
Nếu như đã lựa chọn dùng cả một đời để theo đuổi nàng, vậy thì phải có một
tấm lòng bao dung, phải bao dung tất cả những người khách qua đường của
nàng.
Cho nên, tại sao không dựa theo như vậy để tặng quà cho nàng cơ chứ.
Tặng quà, sẽ đưa tặng nàng hai phần!
Để cho nàng có thể đưa cho người khách qua đường kia một phần, đây
không phải là cũng đang biểu hiện ra mình không giống người thường sao.
Triệu Trung Hằng cảm thấy mình đã thông suốt hết mọi thứ rồi.
Vì vậy trong lúc nội tâm đang thăng hoa, ngày hôm nay khi Đinh Tuyết
kiểm tra một mật đạo tràn ngập dị chất rồi mở nó ra, trong lúc chờ đợi dị chất
tiêu tán, Triệu Trung Hằng ở một bên lấy ra hai hộp thuốc từ trong lòng ngực,
đưa cho Đinh Tuyết.
Đinh Tuyết tiếp nhận và mở ra, sau đó có chút kinh ngạc.
"Bác Dị Đan, đây là đan dược bí truyền của ngọn núi thứ hai Thất Huyết
Đồng, bên ngoài không có bán, ngày bình thường cũng rất hiếm gặp."
Triệu Trung Hằng mỉm cười gật đầu.
Thần sắc của Đinh Tuyết rất cổ quái, nhìn hai phần đan dược trong tay, vì
vậy nhìn qua Hứa Thanh.
"Hứa Thanh sư huynh, cám ơn ngươi mấy ngày nay giúp ta, cái này coi như
ta trả lại cho ngươi những kiến thúc bổ học về dược thảo, phần đan dược này,
nghĩ đến thì sư huynh cũng không dùng được, nhưng bởi vì hiếm thấy cho nên
cũng có thể để cho sư huynh dùng làm đồ nghiên cứu dược liệu."
Nói xong Đinh Tuyết cười ngọt ngào một cái với Hứa Thanh, sau đó liền
đưa đan dược cho Hứa Thanh.
"Huống hồ, mấy ngày hôm nay sư huynh cũng đã trông nom Triệu Trung
Hằng, rất đáng nhận được phần thù lao này nha."
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy Đinh Tuyết nói rất có đạo lý, vì vậy
liền nhận lấy viên đan dược này.
Hô hấp của Triệu Trung Hằng bỗng có chút dồn dập, nhưng rất nhanh lại
mỉm cười và gật đầu với Hứa Thanh, đồng ý cách giải thích này.
Hứa Thanh đưa mắt nhìn viên đan dược, đang muốn thu hồi nhưng bỗng
nhiên thần sắc ngưng tụ, mạnh mẽ nhìn về phía mật đạo vừa được mở ra, một
bước đi đến bên cạnh mật đạo.
"Các ngươi lui ra phía sau một chút."
Lời hắn vừa nói ra, Đinh Tuyết nhanh chóng phản ứng, nháy mắt liền rút lui,
Triệu Trung Hằng cũng vội vàng lui ra phía sau.
Mắt thấy Đinh Tuyết và Triệu Trung Hằng đã rời xa, Hứa Thanh ngóng nhìn
cái này mật đạo trước mặt này, ánh mắt hơi nheo lại.
Vị trí chỗ mật đạo này là ở dưới một căn phòng sụp xuống, vả lại rõ ràng
cho thấy gần đây đã bị đào ra, dùng để trốn tránh.
Cũng có thể thấy được bốn phía được bố trí một chút phù văn, mặc dù bây
giờ cũng đã mất đi hiệu quả, nhưng nghĩ đến hẳn là có tác dụng giúp cái mật
đạo này ẩn nấp kín hơn.
Mà mật đạo không hề lớn, chỉ có thể để một người chui vào, theo mật đạo
mở ra thì không khí bên trong tràn ra thấy lạnh cả người, khí lạnh bên trong và
dòng nước ấm bên ngoài giao hòa, tạo thành một chút sương mù.
Trong màn sương mù này, ngoại trừ dị chất nồng đậm còn chậm rãi bay ra
một chút thi độc.
Hứa Thanh cảnh giác, lần này là nhiệm vụ do Đinh Tuyết tiếp nhận, nhiệm
vụ này là tìm kiếm chỗ tu sĩ Hải Thi Tộc ẩn thân lẻn vào Nhân Ngư Đảo, lúc
trước bọn họ đã tìm kiếm nhiều nơi nhưng đều không có thu hoạch gì.
Hôm nay ở trên một cái trấn nhỏ của đảo U Tàng, Đinh Tuyết lấy ra pháp
khí đặc thù, cảm giác ra có chấn động dị chất tăng lên.
Cho nên mới tìm được đến nơi này.
Vốn dĩ Hứa Thanh cũng không có để trong lòng, dựa theo kinh nghiệm đánh
giết tu sĩ Hải Thi Tộc của hắn, coi như Hải Thi Tộc thật sự có một chút tộc nhân
được giấu ở Nhân Ngư Đảo, vậy thì cũng không phải Ngưng Khí như Đinh
Tuyết có thể tìm được.
Mà pháp khí kiểm trắc đặc thù cũng không có hiệu dụng lớn, trừ phi là tu sĩ
Hải Thi Tộc này cố ý tràn ra, bằng không mà nói có quá nhiều biện pháp để nội
liễm dị chất, không lộ ra bên ngoài chút nào.
Cho nên trong lòng Hứa Thanh nhận thấy, nhiệm vụ mà tông môn giao cho
đệ tử hạch tâm Ngưng Khí làm, thật ra hầu như đều dùng để làm bộ làm dáng
một chút, khiến cho bọn họ thích ứng tiết tấu chiến tranh mà thôi.
Về phần nguy hiểm, chắc chắn không có bao nhiêu.
Nhưng một khắc vừa rồi, sau khi Đinh Tuyết mở ra cái mật đạo này, theo dị
chất lần lượt tràn ra thì Hứa Thanh rất nhanh liền nhận ra việc không bình
thường, trong dị chất tràn ra có cả thi độc.
"Chẳng lẽ thật sự có một tên tu sĩ Hải Thi Tộc ẩn nấp trên Nhân Ngư Đảo,
bị Đinh Tuyết truy bắt được?"
Ánh mắt của Hứa Thanh nhanh như điện, vung ra một chút phấn độc vào
trong mật đạo để trung hoà thi độc trong đó, đồng thời hắn cũng phát giác được
thi độc nơi đây hình như đã mất đi hoạt tính, độc tính bị giảm nhiều.
Trong lúc Hứa Thanh trầm ngâm, lúc này trong mật đạo bỗng nhiên truyền
ra một âm thanh yếu ớt.
"Phụ thân, nhanh về nhà đi..."
Giọng nói này giống như một nam tiểu hài (bé trai) đang cầu khẩn, mang
theo tưởng niệm nồng đậm, vô cùng chân thật, một khắc giọng nói này truyền
vào trong tai Hứa Thanh, hắn dường như lập tức có một loại cảm giác giống
như thật sự nhìn thấy một nam tiểu hài.
Một màn này khiến cho đôi mắt Hứa Thanh chợt co rút lại, Đinh Tuyết và
Triệu Trung Hằng phía sau hắn cũng đồng dạng nghe thấy câu này, thần sắc hai
người cũng lập tức đại biến.
"Quỷ dị?" Hô hấp của Triệu Trung Hằng lập tức trở nên dồn dập.